Lời sỉ nhục của Chung Triệu Phàm cực kỳ chói tai, nhưng Mộ Chi Minh nghe xong, cảm xúc đầu tiên dâng lên trong tim, không phải tức giận mà là nghi hoặc.
Nghi hoặc vì sao Chung Triệu Phàm phải nói lời này.
Nếu gã xem thường mình, thì đã để mình ở trước quân doanh hứng gió đông.
Hà tất cố tình mời mình vào lều trại, pha trà nóng, sau một cuộc biện luận lại đột nhiên mở miệng sỉ nhục.
Mộ Chi Minh đang còn buồn bực thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Một giây sau, án bàn lật ngã, ly sứ đổ xuống, má phải Chung Triệu Phàm trúng một quyền thật mạnh, trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi cùng hai cái răng!
Trong chỗ sâu nhất hai tròng mắt của Cố Hách Viêm mơ hồ có ẩn sắc máu, tay phải bóp lấy cổ Chung Triệu Phàm, tay trái nắm lấy cánh tay của gã nhấc cả người lên, gằn hai chữ từ trong khớp hàm cắn chặt miễn cưỡng nói ra: "Xin lỗi."
Trong chớp nhoáng, Mộ Chi Minh bỗng dưng biết được đáp án của nghi vấn trong lòng, y xông tới, nắm chặt cổ tay Cố Hách Viêm, vội la lên: "Hách Viêm! Không thể! Hắn đang cố ý chọc ngươi tức giận!"
"Ha ha ha." Bởi vì cuống họng bị bóp lấy, Chung Triệu Phàm chỉ có thể phát ra tiếng cười châm biếm, tuy lời gã nói hết sức miễn cưỡng, nhưng khẩu khí rất đắc ý, "Không hổ là Tuyên Ninh hầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấu, chỉ tiếc thời gian đã muộn, sớm nghe nói Cố tướng quân và ngài phu thê tình thâm, bây giờ vừa thấy, quả thực... ư..." Bàn tay bóp lấy cuống họng gã bỗng dưng dùng sức, giống như vòng sắt bỗng nhiên siết chặt, làm gã không nói ra lời.
Cố Hách Viêm dường như không quan tâm Chung Triệu Phàm có phải là cố ý chọc giận mình hay không, hắn chậm rãi mở miệng, lời nói như một lưỡi dao sắc kề cổ có kịch độc, khiến người ta cảm thấy không rét mà run: "Xin lỗi, nếu còn nói mấy câu vô nghĩa nữa, ta sẽ giết ngươi."
Sát ý đến gần khiến Chung Triệu Phàm lạnh sống lưng, khiếp sợ nhìn Cố Hách Viêm, bởi vì gã phát hiện lúc hắn nói không phải là lời nói tức giận nhất thời, mà là uy hiếp làm theo yêu cầu.
Bàn tay giữ chặt ở cuống họng khẽ buông lỏng, ánh mắt Chung Triệu Phàm chuyển sang Mộ Chi Minh, giọng điệu bởi vì cuống họng đau đớn trở nên vặn vẹo: "... Xin lỗi, là ta vô lễ lỡ lời..."
Cố Hách Viêm buông Chung Triệu Phàm ra, mặc kệ gã té lăn trên đất, thậm chí một ánh mắt cũng không cho gã.
Động tĩnh tranh chấp rất lớn, đương nhiên thu hút sự chú ý của các tướng sĩ khác.
Cố Hách Viêm ngoảnh mặt làm ngơ với sự dò hỏi của người khác, chỉ nói với Mộ Chi Minh: "Lại đây."
Mộ Chi Minh theo sát phía sau hắn, rời khỏi nơi thị phi, đi tới doanh trướng Chủ soái Dung Diễm Quân.
Trong doanh trướng, không có người nào, bốn phía yên tĩnh.
Cố Hách Viêm lấy một áo ngoài gấm vóc dày nằm trong rương gỗ ở góc doanh trướng ra, phủ thêm cho Mộ Chi Minh, hắn nắm lấy tay lạnh lẽo của y, cúi đầu nhẹ nhàng xoa nắn, nỗ lực làm ấm.
Tiếng ồn ào của xung đột vừa rồi vẫn còn bên tai, nhưng lúc này, hai người cũng không muốn suy nghĩ, đề cập đến.
Cố Hách Viêm: "Trời rất lạnh, ngươi mặc nhiều thêm chút."
Mộ Chi Minh: "Được."
Cố Hách Viêm: "Vì sao đến chỗ này?"
Mộ Chi Minh: "Hạ đại phu nói ngươi bị đánh quân côn, ta không yên lòng muốn gặp ngươi, thương thế của ngươi nặng không? Lưng còn đau không?"
Cố Hách Viêm: "Đã không sao."
Mộ Chi Minh do dự một chút, hỏi: "Vậy ngươi.... mệt không?"
Động tác xoa tay Mộ Chi Minh của Cố Hách Viêm hơi dừng lại, hắn trầm mặc không nói gì, qua rất lâu cuối cùng không trả lời, chỉ là nhẹ giọng nói: "Ôm một chút."
Ba chữ này làm trái tim Mộ Chi Minh bỗng dưng co rút, cảm thấy đau đớn dường như có rất nhiều kim chân đâm vào.
Mộ Chi Minh đưa tay, ôm Cố Hách Viêm vào trong ngực, đỡ sau gáy hắn để trán của hắn tựa trên bả vai của mình, rồi vỗ nhẹ phía sau lưng hắn, việc thế sự cấp bách, may mà lúc này có được ấm áp, có thể an lòng.
Chỉ là đầy ngập nhiệt huyết, một lòng son này, không hẳn chỉ có thể đối mặt với những âm mưu, gian ác hãm hại.
Không nên làm vậy.
***Ngay đêm đó, Chung Triệu Phàm lấy mật lệnh của Thái tử Phó Khải để bên trong đế đèn ra đốt cháy.
Ngọn lửa thiêu đốt tờ giấy Tuyên Thành, chỉ còn tro tàn bay lên trên.
Ngày hôm sau, bởi vì Cố Hách Viêm dùng vũ lực uy hiếp đồng liêu, tội danh bất nghĩa, Thái tử Phó Khải hạ lệnh, bãi miễn chức quan Vũ Lâm Tướng quân, giáng thành Chủ bạc Ngự Sử Đài, một vạn Dung Diễm Quân ở đại doanh Lạc Đô chuyển đến dưới trướng Chủ soái Nam Cảnh Quân Chung Triệu Phàm, chiêu cáo bách quan, lấy đó làm trừng phạt.
Lại sau ba ngày, Chung Triệu Phàm lĩnh lệnh Thái tử, mang bốn vạn tướng sĩ ở đại doanh Lạc Đô rời khỏi Kinh Thành, đóng quân ở Bạch Thành biên cương phía Bắc, lập tức xuất phát, không được chậm trễ.
Đến tận nước này, binh quyền trong tay Cố Hách Viêm bị đoạt sạch sẽ.
***Ngày đó lĩnh chỉ, Cố Hách Viêm đã quỳ trước Từ đường tổ miếu Cố gia suốt một đêm.
Mộ Chi Minh không đi khuyên, nhưng lại ở trong phòng khêu đèn tĩnh tọa, một đêm không ngủ.
Gió bắc rền vang, cành cây khô héo, sáng sớm rơi tuyết, Bùi Hàn Đường đến phủ Tướng quân tìm Cố Hách Viêm.
Hắn ta không thấy Cố Hách Viêm, chỉ gặp được vẻ mặt suy sụp của Mộ Chi Minh.
Bùi Hàn Đường giật mình: "Ai u, hai ngươi... aizz... Cố Dục Dập đâu? Không phải còn quỳ trong Từ đường chứ?"
Mộ Chi Minh gật đầu.
Bùi Hàn Đường ngoại trừ thở dài cũng không biết nên làm gì bây giờ: "Ta đi khuyên hắn một chút."
Mộ Chi Minh: "Bùi đại nhân, ra vào cửa sau đi, tránh tai mắt của người khác, để tránh bị người có mưu đồ gây rối theo dõi."
"Được." Bùi Hàn Đường gật đầu, khuyên nhủ, "Hầu gia, ngươi nên vực tinh thần lên."
Mộ Chi Minh cụp mắt, tự trách nói: "Ngày đó ta không nên đi quân doanh tìm hắn."
Bùi Hàn Đường nói: "Hầu gia xưa nay thông minh lanh lợi, xem xét tình thế, làm sao nói ra lời hồ đồ như thế, muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do, cho dù ngày ấy ngươi không đến, bọn họ cũng có trăm ngàn loại biện pháp định tội Dục Dập."
Mộ Chi Minh chắp tay hành lễ: "Đa tạ Bùi đại nhân trấn an."
Bùi Hàn Đường xua tay: "Ta đi Từ Đường nhìn Dục Dập, Hầu gia hẹn gặp lại."
Chân trước Bùi Hàn Đường vừa mới đi, chân sau Văn Hạc Âm đã tới.
"Thiếu gia, thiếu gia." Văn Hạc Âm đi thẳng đến bên cạnh Mộ Chi Minh, cầm lấy cổ tay Mộ Chi Minh kéo y ra bên ngoài, "Vừa nãy Hiền Vương điện hạ đến tìm ngươi." Nói đoạn Văn Hạc Âm đè thấp âm thanh, "Hắn lấy được lá trà rồi."
"Lấy được rồi?!" Mộ Chi Minh vui vẻ, bước chân nhanh lên thêm một chút, "Thật sự lấy được, mang thuốc bột nghiệm độc tới, chúng ta đi phủ Hiền Vương."
"Thiếu gia, không phải đi phủ Hiền Vương." Văn Hạc Âm vội nói, "Phải đi phủ Túc Vương."
Mộ Chi Minh dừng lại: "Cái gì? Đi phủ Túc Vương?"
Văn Hạc Âm gật đầu: "Đúng vậy, tin tức Hiền Vương điện hạ truyền đến, là nói như vậy."
Mộ Chi Minh: "... Đi."
***Hai người tới phủ Túc Vương, lặng lẽ đi vào từ cửa hông, người hầu dẫn đường vào bên trong phủ đệ, xuyên qua hành lang gấp khúc, đến ngoài cửa nội thất sâu bên trong phủ đệ, Văn Hạc Âm bị cản lại, một mình Mộ Chi Minh đi vào.
Phó Tế An và Phó Nghệ đã yên lặng chờ từ lâu.
Mộ Chi Minh chắp tay cúi người chào: "Tham kiến Túc Vương điện hạ, tham kiến Hiền Vương điện hạ."
Phó Tế An vội vàng đi đến nâng Mộ Chi Minh dậy: "Mộ ca ca, nơi này chỉ có ba người chúng ta, không cần câu nệ lễ tiết."
Mộ Chi Minh chậm rãi nhìn Phó Nghệ, thấy gã khẽ mỉm cười ý tứ không rõ, y hỏi: "Vì sao lá trà lại ở phủ Túc Vương?"
Phó Tế An mở miệng nói: "Ta bị người của Thái tử theo dõi quá sát sao, mỗi bước thật sự khó khăn, nhờ có Ngũ hoàng huynh đồng ý giúp đỡ, lấy được lá trà này!"
Phó Nghệ hòa khí cười nói: "Có thể giúp ngươi, là ta an tâm, không nói nhiều, chúng ta mau chóng nghiệm độc đi."
"Đúng." Phó Tế An nhìn Mộ Chi Minh, "Mộ ca ca có mang theo thuốc bột không?"
Vài câu ngắn ngủi, Mộ Chi Minh biết được Phó Tế An nhất định đã nói hết tấ cả chuyện này cho Phó Nghệ nghe.
Dù cho kiếp trước hay kiếp này, Phó Tế An đều đi lên đường máu tươi tranh quyền đoạt thế, nếu đã lựa chọn, cậu ta tuyệt đối không phải người ngây thơ.
Cậu ta có sự cảnh giác đề phòng của mình, thế nhưng có hai người, cậu ta toàn thân tâm tín nhiệm.
Một là Mộ Chi Minh, hai là Phó Nghệ.
Tình như thủ túc, máu mủ tình thâm.
Cái này cũng là lý do khiến Mộ Chi Minh chậm chạp không nói chuyện Phó Nghệ lòng lang dạ thú cho Phó Tế An.
Nếu không tận mắt thấy, Phó Tế An chắc chắn sẽ không tin.
Thật ra kiếp trước, làm sao mà Mộ Chi Minh không khó tin chứ, làm sao không phải sau khi biết được tan vỡ khóc lớn.
Mộ Chi Minh hít sâu một hơi, quyết tâm, gật đầu: "Có mang theo."
Y lấy bình thuốc trong lồng ngực ra, lấy một bát nước trong, đổ bột phấn vào, sau đó để lá trà vào.
Một lát sau, lá trà bên trong ngấm ra màu đen, từng tia từng sợi tản ra trong bát, nhuộm bát nước trong thành màu đen!
Mộ Chi Minh rùng mình trong lòng, sắc mặt trở nên khó coi: "Thực sự có độc..."
Phó Tế An siết chặt nắm đấm: "Ta đi tra là ai hạ độc!"
"Không được." Phó Nghệ lắc đầu một cái, "Thái tử theo dõi đệ siết sao như vậy, nếu để đệ đi tra là ai hạ độc, chỉ là bứt dây động rừng."
Lời này không sai, Phó Tế An trở nên trầm mặc.
Phó Nghệ nhìn Mộ Chi Minh: "Ly Chu, có phải trong lòng ngươi đã có kế sách rồi không?"
Mộ Chi Minh ngước mắt nhìn gã.
Hai người đối diện, trong lòng mỗi người cũng không gió êm sóng lặng như ngoài mặt.
Phó Nghệ bỗng nhiên lại nói: "Cố tướng quân... không, hắn đã không phải Tướng quân, Cố đại nhân gần đây khỏe không?"
Mộ Chi Minh nhíu mày: "Vì sao Túc Vương điện hạ lại nói lời có ẩn ý này?"
Phó Nghệ mỉm cười: "Ngươi hiểu ta, Ly Chu, thật ra hôm qua ta thăm dò được một tin tức có liên quan đến Cố đại nhân, nội tâm rất có vướng bận, cho nên hỏi ngươi một chút."
Mộ Chi Minh: "Cái gì?"
Giọng điệu của Phó Nghệ không nặng, nhưng chữ chữ như chùy, mạnh mẽ đâm vào trong lòng Mộ Chi Minh: "Thái tử Phó Khải vẫn luôn tra chuyện bốn năm trước, Cố đại nhân dẫn binh đến Tây Nam, liên thủ với Thục Quận Vương, theo ta được biết, Phó Khải đã nắm giữ chứng cớ xác thực. Từ khi Hoàng Thượng kế vị tới nay, kiêng kỵ nhất võ tướng qua lại với Thục Quận Vương, tuy Cố đại nhân chỉ vì chống đỡ Chiếu quốc xâm lấn, nhưng xác thực tự ý phái binh, cho hắn tội danh mưu nghịch, còn không phải chỉ là một câu nói của Thái tử giám quốc sao."
***Văn Hạc Âm ở ngoài cửa phòng chờ Mộ Chi Minh, thấy y đi vào không bao lâu, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, lảo đảo chạy ra.
"Thiếu gia, ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Văn Hạc Âm hoảng sợ, vội đỡ lấy y.
Cả người Mộ Chi Minh run rẩy, âm thanh cũng run, bình thường nhanh mồm nhanh miệng của y, giờ khắc này ngay cả một câu đầy đủ đều nói không nên lời: "Mau... chúng ta nhanh đi phủ Tướng quân..."
Lời còn chưa dứt, y khẩn cấp công tâm, càng đột nhiên cúi người, phun ra một ngụm máu đen.
***Ngày hôm đó, Chung Triệu Phàm đi tới Bạch Thành nhận được mật lệnh, nhắn gã vừa đến biên cương, lập tức bắt giữ Đại tướng Dung Diễm Quân Vệ Lăng Vân hồi kinh, bởi vì án mưu nghịch bốn năm trước Chủ soái của Dung Diễm Quân và Thục Quận Vương.
Ngày hôm đó, ba tên giám quân hoả tốc đi tới biên cương Tây Bắc, phân giải bảy vạn Dung Diễm đại quân trú đóng ở đó, cũng thẩm tra tướng sĩ Dung Diễm Quân tham dự nghịch án năm đó.
Vẫn là ngày hôm đó, Cố Hách Viêm ở bên trong Từ đường Cố thị, trước bài vị đỏ thắm viền vàng của cả nhà trung liệt bị bắt đi.
Phát khăn che mặt, đeo gông mang xiềng xích, vào ngục giam Đại Lý Tự.
Tội danh, mưu nghịch; Hình phạt, tử hình.