Edit: Hạ Vy
_____
Chương 114: Hôn sự nối tiếp nhau. Cảnh xuân nhuộm lá, chim én ngậm bùn xuân, dưới cây bồ đề, Mộ Chi Minh tự hỏi nửa ngày mới mơ hồ nhớ ra cái gì đó: “Trước khi bệnh nặng, hình như ta có gặp một hài tử lớn hơn ta ở cổ tháp này.”
Cố Hách Viêm: “Đúng vậy.”
“Chẳng lẽ hài tử đó là ngươi?” Mộ Chi Minh hỏi.
Cố Hách Viêm gật đầu.
“A?! Ta thuận miệng một đoán, nhưng thật sự là thật sao?” Mộ Chi Minh vừa mừng vừa sợ, “Cho nên nơi này là nơi lần đầu chúng ta gặp nhau?”
Cố Hách Viêm: “Đúng vậy.”
Mộ Chi Minh nhìn quanh bốn phía, ý cười tựa nước xuân mênh mông tẩm mây xuân nói: “Bình thường biết mặt đông phong, ta thích chỗ này, về sau chúng ta thường đến đây đi.”
Cố Hách Viêm: “Được.”
Mộ Chi Minh bóp cổ tay thở dài: “Ai, sao ta có thể quên chuyện quan trọng như vậy chứ... khụ khụ...” Bỗng nhiên không biết từ đâu thổi tới một trận gió lạnh, thổi đến nỗi Mộ Chi Minh không nhịn được mà rùng mình một cái, ho khan lên.
Biểu cảm của Cố Hách Viêm hoảng loạn, một bước tiến lên.
Sau khi Mộ Chi Minh ho hai lần mới nỗ lực nhẫn nhịn không ho nữa nói: “Ta không sao.”
“Chúng ta trở về.” Cố Hách Viêm nhíu mày.
Mộ Chi Minh cười nói: “Được, nghe ngươi.”
***
Tháng tư, hoa hạnh như mưa rơi ướt áo, Thải Vi xuất các.
Mộ Chi Minh năn nỉ Cung thị nhận Thải Vi làm nghĩa nữ, lấy thân phận trưởng tỷ của mình xuất gia, Cung thị xưa nay đã trọng tình nghĩa lại còn nuông chiều y hết mực cho nên đã gật đầu đồng ý.
Thư sinh thanh y phấn đấu đỗ đạt tiến sĩ, làm quan ở Kinh Thành, kiệu tám người khiêng vẻ vang nghênh đón Thải Vi, ngay cả danh phận và sính lễ, một chút cũng không thiếu.
Ngày ấy, Thải Vi một bộ đỏ hỷ phục đỏ thẫm trên kiệu hoa, Văn Hạc Âm và Mộ Chi Minh tiễn nàng về chồng, Văn Hạc Âm trực tiếp nắm lấy ống tay áo của Thải Vi khóc thét: “Nếu người nọ khi dễ tỷ, tỷ nói cho ta, ta đánh hắn.”
Ngày thường Mộ Chi Minh biết lễ, nhưng lúc này lại bỏ mặc Văn Hạc Âm hét đến mức cả phủ đều nghe thấy.
Người không biết, còn tưởng rằng hai người đến cướp tân nương.
***
Tháng năm, hoa sen thấy góc nhọn nhỏ, Phó Nghệ đính hôn.
Con gái của Thống lĩnh cấm quân Tương thị, từ sau lần gặp Phó Nghệ ở phố hẻm, tình thâm tận xương, không phải gã thì không gả.
Cấm quân thống lĩnh Tương Như Sơn thường ngày luôn xem con gái mình như hòn ngọc quý nâng trên tay, bất đắc dĩ vì con gái nên khẩn cầu Hoàng Thượng tứ hôn.
Tương Như Sơn tiếp quản năm ngàn cấm quân thiết kỵ ở Kinh Thành, rất có quyền thế trong triều đình, lại còn là sủng thần của Hoàng Thượng. Còn về Phó Nghệ mặc dù gã là thân vương, nhưng lại là thân vương không được coi trọng, sợ là đôi khi ở ngự tiền không kịp giữ thể diện cho Tương Như Sơn, cho nên Tương Như Sơn thật sự không muốn gả con gái cho một Túc Vương không được sủng ái, nhưng nề hà Tương thị khóc nháo, Tương Như Sơn sốt ruột ái nữ, vì vậy quyết định mọi chuyện thay nàng.
Mười lắm tháng năm, Hoàng Thượng triệu kiến Phó Nghệ vào cung diện kiến.
Trước khi vào cung một ngày, ở gác mái nhà thủy tạ trong phủ Túc Vương, Phó Nghệ và hoa khôi cùng nhau uống rượu, ngắm trăng.
Hoa khôi cô nương quỳ xuống đất hành đại lễ, rơi lệ nói: “Túc Vương điện hạ, ngài sắp phải thành thân, chỉ sợ sau này thần thiếp không thể làm bạn bên cạnh ngài, xin Túc Vương điện hạ niệm tình cảm mấy năm nay mà cho thần thiếp một đường lui.”
Phó Nghệ thở dài: “Lại đây, lại cùng ta uống một chén.”
Hoa khôi gật đầu, ngồi bên cạnh Phó Nghệ, cụng ly rượu với gã.
Nhưng nàng ta vừa mới uống rượu kia không được bao lâu thì đột nhiên cảm thấy trong bụng quặn đau khó chịu, sau đó phun ra một ngụm máu đen.
Hoa khôi không dám tin tưởng mà bắt lấy ống tay áo Phó Nghệ, khóc lóc đứt quãng nói: “Túc Vương điện hạ, điện hạ... không, không, không, Nghệ Nhi, vì sao...”
Qua một lúc, nàng ta cũng tắt thở, chết không nhắm mắt.
Phó Nghệ bình tĩnh mà vươn tay vuốt mắt nàng ta, lẩm bẩm một câu: “Bởi vì chuyện của ta và ngươi tuyệt đối không thể để người khác biết được, mà chỉ có người chết mới không thể nói chuyện, mới có thể khiến người ta yên tâm.”
Gã thu tay lại nhìn bộ dạng thê thảm của nàng ta, lắc đầu nói: “Suy cho cùng thì dung mạo chỉ có vài phần tương tự mà thôi...”
Sau đó Phó Nghệ gọi thân tín đáng tin cậy nhất bên mình lại, để tên đó xử lý thi thể của hoa khôi và tất cả đồ vật của nàng ta, một chút dấu vết cũng không để lộ ra.
Hôm sau, Phó Nghệ vào cung, Hoàng Thượng báo cho gã chuyện tứ hôn, Phó Nghệ hành lễ tạ ơn.
Từ Điện Tuyên Đức đi ra, Phó Nghệ đi đến Phượng Nghi Cung.
Phượng Nghi Cung, đầu hạ mới đến, có thể cảm giác được cái oi bức, Quý Phi nương nương ngồi bên giường nệm ngoài điện vừa ăn mứt quả mơ chua vừa xem thư tịch cổ nhân du ký, bỗng nhiên nghe thấy có người nói: “Mơ chua không nên ăn nhiều, nếu không sẽ khiến dạ dạ khó chịu.”
“Hửm?” Quý Phi nương nương ngẩng đầu nhìn lên sau khi thấy người tới là ai, cười nói: “Ai nha, Nghệ Nhi ngươi tới rồi, mơ chua này ta ăn không nhiều, chỉ ăn một ít thôi, Tiểu Nhạn, mau dọn ghế dài lại đây...”
Phó Nghệ: “Không ngồi, chỉ nói với ngươi mấy câu sẽ đi.”
Quý Phi nương nương hoang mang: “Cớ gì vội vàng như vậy?”
Phó Nghệ nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi mở miệng: “Ta sắp thành thân.”
____
Hôm nay 1 chương thôi nhé các bác deadline dí sập mặt:))