Mùa đông năm thứ nhất, cũng đã gần một năm kể từ ngày kết hôn nhớ lại những chuyện xảy ra trong một năm qua có vui, có buồn, có giận nhau, không hiểu nhau,... nhưng mà bây giờ mọi chuyện đã ổn, không cần phải che giấu tình cảm của mình nữa, không còn phải lo sợ nữa
Hạ Bối ngồi kế bên cửa sổ, đôi mắt nhắm nghiền lại, cô lại ngủ quên nữa rồi. Đã gần ba tháng thế nhưng những cơn buồn nôn cứ diễn ra mỗi lúc một nặng nề chỉ ngửi thôi thì cô đã cảm thấy buồn nôn rồi thế cho nên anh liền xây một căn bếp nhỏ cách nhà chính rất xa để cho cô có thể nghĩ ngơi một cách tốt nhất, các món ăn thường ngày đều thanh đạm nhưng cũng không kém phần bổ dưỡng chỉ mỗi tội cho người hầu phải chạy tới chạy lui
Lục Cảnh Thâm bước đến gần trên tay cầm một ly sữa, phát hiện cô đã ngủ nhẹ nhàng đặt ly sữa xuống bàn thuận tiện lấy chăn đắp lên người cô, dù là trong nhà đã bật điều hoà nhưng trời vẫn rất lạnh chỉ sợ cô bị nhiễm bệnh, dịu dàng trao cho cô một cái hôn ngay má
Hạ Bối cảm nhận sự ấm áp và ẩm ướt ngay má nên đánh thức cô tỉnh dậy, từ khi mang thai cô vô cùng nhạy cảm với mùi hương, kiếp trước thì cô không có các triệu chứng mãnh liệt như vậy nhưng mà giờ thì khác
" Ưm... "
Lục Cảnh Thâm dịu dàng vút tóc cô ra sau, cưng chiều hết mực bởi lẽ bây giờ không chỉ một mà là hai người anh muốn dành hết sự dịu dàng của mình dành cho cô, kiếp trước cô bị tổn thương bao nhiêu thì kiếp này anh sẽ bảo vệ bù đắp cho cô bấy nhiêu có thể là hơn cả thế
" Anh làm em thức sao? "
Cô dịu dịu mắt chưa tỉnh hẳn, mỉm cười vòng tay qua cổ anh, cười tươi rạng rỡ, cô của hiện tại rất hạnh phúc rất thoả mãn với cuộc sống hiện tại
" Không? Em biết anh đến nên đã thức "
Anh vút mũi cô lộ rõ sự cưng chiều hết mực
" Gần đây em ngủ không được mà, trẻ con nói dối không tốt "
Hạ Bối hừ một cái rồi quay mặt đi chỗ khác tỏ vẻ tức giận, dù cô chỉ thua anh có 9 tuổi thôi cũng đâu có trẻ con mấy chứ với lại cô cũng là vợ anh, mẹ của con anh mà, nói dối một chút có sao đâu chứ
" Em sắp 20 rồi đấy, em không còn trẻ con nữa "
" Phải, Bối Bối nhà chúng ta sắp 20 tuổi rồi nhưng vẫn còn trẻ lắm "
Anh vẫn lấn tới chọc ghẹo cô khiến cô tức đến nỗi đánh lên ngực anh một cái, dù sức lực cô chỉ đủ gãi ngứa cho anh nhưng có thể khiến cô vui là được rồi. Anh không giỡn nữa đặt tay lên bụng phảng lì của cô
" Vẫn còn buồn nôn "
Hạ Bối kẽ gật đầu, cũng đã gần ba tháng rồi đáng ra triệu chứng này sẽ suy giảm dần dần nhưng nó càng thêm trầm trọng cô chỉ có thể ăn những món trị cơn buồn nôn lại còn phải chia thành nhiều cử, ngủ bù thôi
" Em muốn ra ngoài đổi không khí tí không? "
Cô ngọt ngào đáp
" Anh bận mà "
Lục Cảnh Thâm đưa sữa cho cô, nằm xuống bên cạnh cô, thản nhiên trả lời
" Không sao giao hết cho Tử Minh là được "
Hạ Bối cầm ly sữa nóng trong tay, hơi ấm hả nào mặt, uống một ngụm rồi phản bác anh
" Em nghe nói lúc chúng ta đi hưởng tuần trăng mật anh đã giao hết một việc cho anh Tử Minh khiến anh ấy bị đá, lần này anh lại làm nữa sao?"
" Em xót?"
" Không, em cảm thấy có lỗi thui "
Lục Cảnh Thâm suy nghĩ một chút sau đó nói với cô
" Vậy anh kêu Sở Bắc và Ngô Lỗi phụ cậu ta "
Hạ Bối cảm thấy vậy cũng có lý nên không nói gì nữa, uống từng ngụm sữa, say sưa uống đến nỗi dính lên mép môi lúc nào không hay
" Ngon không "
Hạ Bối gật gật đầu, mà không để ý tên lang sói từ đưa tay lên lau đi vết sữa, sau đó liếm lấy, một loạt hành động này làm cho Hạ Bối mặt đỏ ửng lên, anh càng lúc càng vô sỉ mà
" Rất ngon "
" Biến thái "
" Hình như em thích nói chồng mình là tên biến thái lắm nhỉ "
Hạ Bối cứng họng, cô nhớ đến lần tắm uyên ương đó cảnh tượng nóng bỏng trong phòng tắm tiếng nước chảy, tiếng thở dóc và rên rỉ của cô cứ vang dội khắm phòng, cô túm lấy mái tóc dài của mình lại che đi khuôn mặt đỏ ửng
Lục Cảnh Thâm biết cô đang nhớ đến chuyện gì nên đã giả vờ ngu ngơ chọc cô
" Đang nghĩ chuyện gì vậy?"
Hạ Bối không biết trả lời sao nữa nhìn cảnh tượng mỹ nam trước mắt cùng với cảnh tượng đêm đó làm cho cô vô cùng bấn loạn cứ lắc đầu mãi, chối cãi nhưng cũng vô dụng, nó hiện rõ trên mặt cô rồi
" Đang nhớ đến đêm đó, tắm uyên ương..."
Hạ Bối ngay lập tức chặng miệng anh lại, ở đây còn có người hầu sao anh có thể bình thản nói ra chứ, xấu hổ quá đi, Lục Cảnh Thâm nắm lấy tay cô hôn lên lòng bàn tay, dáng vẻ này của anh rất quyến rũ
" Yên tâm đi, chỉ sau một thời gian nữa là có thể sinh hoạt lại bình thường rồi em muốn gì anh cũng chiều "
Thì ra anh chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi, lần đi khám thai gần đây anh đã cố ý kêu cô ra ngoài trước còn cố ý lấy lí do muốn hỏi xem cô nên ăn những món gì để kìm chế lại cơn buồn nôn thì ra chỉ hỏi xem khi nào có thể quan hệ, cái tên chồng lang sói này cô nhất định phải né anh càng xa càng tốt