Khiến toàn bộ nhân viên trong cuộc họp toát hết cả mồ hôi với sự lạnh lùng và lời nói tràn đầy sát khí của anh...
_________
Một tuần trôi qua, Lãnh Thị luôn trong hoàn cảnh khó khăn, khó mà có thể vượt qua, Sở Diệu Linh cảm thấy mình vô cùng có lỗi, khi đã khiến Lãnh Phong vướng vào rắc rối này...
Nhiều lần cô muốn đến tìm gặp Hàn Hạo Dương để nói chuyện rõ ràng, nhưng Lãnh Phong luôn ngăn cản...
Sở Diệu Linh hiểu rõ ý của Lãnh Phong, nếu lần này cô đến gặp anh, thì chắc chắn một điều cô sẽ bị anh bắt về, không biết anh sẽ hành hạ cô ra sao...
Nếu biết cô mang thai, liệu anh có tin đứa bé là con của anh hay không, hay lại nghĩ đứa bé là con của Lãnh Phong mà tìm cách giết nó...
Hôm nay cô không ngủ, dù đã gần mười hai giờ đêm nhưng vẫn chưa thấy Lãnh Phong về, cô ngồi ở phòng khách ngồi đợi một lúc thì bên ngoài vang lên tiếng mở cửa...
Cạch...
Lãnh Phong cả người đầy mùi rượu, bước đi loạng choạng, Sở Diệu Linh mau chóng chạy đến chỗ Lãnh Phong đỡ cậu ngồi xuống ghế...
Do thấy trời cũng đã khuya nên Sở Diệu Linh cho mọi người về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn mình cô thức đợi Lãnh Phong về...
Lúc Sở Diệu Linh chưa đến đây trong căn biệt thự to lớn này chỉ có một mình Lãnh Phong ở, những người giúp việc chỉ đến đây vào buổi sáng dọn dẹp, sau đó thì rời đi trước khi cậu quay về ..
Từ khi Sở Diệu Linh đến đây, cô lại đang mang thai, Lãnh Phong không muốn cô vất vả nên cậu đã bảo bọn họ ở lại dọn dẹp cũng tiện thể chăm sóc cô..
Lãnh Phong cả người mệt mỏi ngã xuống ghế sofa, tay đưa lên cổ mà nới lỏng cà vạt, ánh mắt thâm tình chứa đầy tình cảm dành cho Sở Diệu Linh...
_Sao giờ này còn chưa ngủ, em đang mang thai đấy, thức khuya sẽ không tốt cho đứa bé..!
Sở Diệu Linh biết rõ suốt cả tuần nay Lãnh Phong phải rất vất vả tìm cách vực dậy tập đoàn, dẫu biết tất cả những chuyện này đều vì cô mà ra...
Nhưng cậu lại không oán trách cô dù nữa lời, vẫn luôn hết mực quan tâm, lo lắng cho đứa bé trong bụng mình, khiến Sở Diệu Linh cảm thấy mình rất có lỗi với cậu..
_Lãnh Phong hay là để em gặp anh ta nói chuyện rõ ràng, như vậy anh ta sẽ không gây khó dễ với anh nữa..!!
_Diệu Linh, em không cần cảm thấy có lỗi với anh mà đi gặp anh ta đâu, nếu anh ta bắt em quay về, mọi chuyện sẽ khó giải quyết..!
_Anh sẽ không thể bảo vệ em được, với lại nếu anh ta không tin đứa bé trong bụng em là của anh ta thì sao, mọi chuyện sẽ càng tệ hơn..!
_Nếu thật sự phải chọn lựa giữa em và tập đoàn thì anh chọn em, tập đoàn sau này vẫn có thể gầy dựng lại..!
Lãnh Phong vừa nói vừa xoa đầu Sở Diệu Linh, đối với Lãnh Phong cô như một báu vật vô giá, khiến cậu chỉ muốn bên cạnh mà bảo vệ...
Sở Diệu Linh khóc nấc lên ôm chầm lấy Lãnh Phong, cô không biết kiếp trước mình đã làm được việc tốt gì, nên kiếp này mới gặp được một tri kỷ tốt với mình như Lãnh Phong...
_____________
Sáng hôm sau...
Sau khi Lãnh Phong đến tập đoàn, Sở Diệu Linh cũng đã thay quần áo xong chuẩn bị ra ngoài...
Lãnh Phong trước khi đến tập đoàn đã căn dặn đám vệ sĩ...
_Nếu cô ấy ra ngoài, không được ngăn cản, âm thầm theo sát bảo vệ cô ấy, không để cô ấy xảy ra bất cứ chuyện gì..!
Sở Diệu Linh lên taxi đi đến quán cafe gần trung tâm thành phố A, sau đó suy nghĩ một hồi lâu cô mới quyết định ấn gọi vào một dãy số quen thuộc, dù đã muốn xóa rất nhiều lần nhưng cô lại không thể làm được....
Tiếng chuông điện thoại reo rất lâu nhưng lại không có ai nghe máy, Sở Diệu Linh nhấn nút gọi lại lần nữa nhưng cũng không ai bắt máy....
Lúc sáng đến tập đoàn Hàn Hạo Dương mới biết điện thoại của mình đã hết pin, nên anh đã sạc ở trong phòng làm việc...
Lại có cuộc họp quan trọng với đối tác nên Hàn Hạo Dương đã qua phòng họp bàn bạc, cùng lúc này Lâm Tiểu Nhu đem tài liệu dự án mới vào phòng chủ tịch...
Sau đó ả tài liệu xuống bàn, lúc chuẩn bị đi ra thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, bước đến gần bàn nhìn thấy điện thoại của anh đang ở đó...
Hình nền hiển thị cuộc gọi đến của Sở Diệu Linh, ả cầm điện thoại trên tay, tay siết chặt chiếc điện thoại, khuôn mặt đã trở nên vô cùng đáng sợ...
Bên này Sở Diệu Linh gọi mấy lần nhưng không thấy Hàn Hạo Dương bắt máy thì cảm thấy thất vọng, sau đó liền gởi tin nhắn đến với nội dung...
_Hàn tổng, tôi đồng ý ra gặp anh, hiện tại tôi đang ở quán cafe gần trung tâm thành phố, tôi sẽ ở đây đợi, đến hay không tùy anh..!
Lâm Tiểu Nhu đọc tin nhắn thì vô cùng tức giận, ả đã làm đến thế này rồi mà hai người vẫn chưa cắt đứt, khiến ả tức giận đâp tay xuống bàn mà thì thầm...
"Sở Diệu Linh cô hết lần này đến lần khác cản đường của tôi, vậy thì đừng có trách tại sao tôi ra tay độc ác.."
Lâm Tiểu Nhu toan tính cái gì đó trong đầu, liền trả lời lại tin nhắn của Sở Diệu Linh, xong thì xóa sạch sẽ mọi thứ, đặt điện thoại về lại vị trí cũ như không có chuyện gì xảy ra...