Gần sáu giờ chiều, cô mới về đến nhà, lên phòng tắm gội thay quần áo xong thì đi tìm anh..
Qua thư phòng cũng không thấy anh đâu, cô nghĩ chắc anh chưa về nên xuống nhà tìm bác quản gia hỏi bác..
Chưa kịp lên tiếng thì bác quản gia vừa gặp cô đã lên tiếng trước, thuật lại những gì mà Hàn Hạo Dương vừa căn dặn..
_Thiếu gia gọi về bảo hôm nay không về nhà, thiếu phu nhân không cần đợi..!
_Anh ấy gọi bác khi nào, sao lại không gọi cháu..!!
Diệu Linh cầm điện thoại lên kiểm tra mới biết điện thoại đã hết pin..
_Buổi tối đã chuẩn bị xong, mời thiếu phu nhân vào dùng bữa..!
_Được cháu sẽ vài ngay.!!
Hôm nay không có anh dùng bữa cùng cô, chỉ có một mình khiến cô cảm thấy không ngon miệng chỉ ăn một ít rồi quay về phòng..
Lên phòng cắm sạc sau đó điện cho anh nhưng đầu dây bên kia chỉ toàn thuê bao..
Sợ anh sẽ gặp chuyện gì, nên cô gọi cho Trác Viễn, đầu dây bên kia cũng qua một lúc được sự cho phép của anh cũng bắt máy..
_Tôi nghe đây thiếu phu nhân..!
_Anh ấy đâu, sao tôi không gọi được vậy..!!
_À boss đang bận họp nên không tiện nghe điện thoại, tôi sẽ nói lại với ngài ấy sau khi xong họp..!
_Vậy cảm ơn anh..!!
Hàn Hạo Dương sau khi rời khỏi khách sạn thì đến thẳng quán bar..
Ở đây cả ba người đang ông cùng nhau uống rượu, Cố Minh và Trác Viễn nhìn anh uống hết ly này đến ly khác mà lắc đầu ngao ngán..
"Đúng là một khi đã yêu sẽ khiến con người ta trở nên thay đổi, một người cao ngạo, lạnh lùng như anh nay lại thành ra như thế này"..
Hạo Dương bây giờ quần áo xộc xệch, cả người chẳng còn chút sức sống, cứ lấy rượu mà giải sầu, uống không biết bao nhiêu..
_Này cậu có chắc chị dâu là người như vậy không, tôi nghĩ cô ấy không phải người như vây, sao cậu không điều tra xem sao rồi hả kết luận..!
Cố Minh nhìn anh cứ chìm đắm trong rượu mà khó chịu lên tiếng..
_Chính mắt tôi thấy, cậu bảo tôi phải làm sao đây..!!
Dứt lời anh cầm lấy chai rượu đưa lên miệng mà uống, Cố Minh nhìn thấy cũng chỉ lắc đầu không nói gì..
Hàn Hạo Dương uống đến khi sai khướt chẳng còn biết gì nữa, Trác Viễn nhanh chóng chạy ra ngoài lấy xe..
Cố Minh định đỡ Hạo Dương ra về thì cánh cửa mở ra, Lâm Tiểu Nhu mặc một chiếc đầm hai dây quyến rũ đi vào..
Bước đến bên cạnh Hạo Dương định đỡ anh đứng dậy ra về, thấy vậy Cố Minh cũng nhếch nép mà lên tiếng..
_Cô muốn làm gì.!
_Hạo Dương anh ấy say rồi, tôi phải đưa anh ấy về..!!
Bây giờ Diệu Linh không có ở đây, thì để tôi đưa anh ấy về..!!
_Không cần, không có vợ cậu ấy ở đây thì vẫn còn tôi, tôi sẽ đưa cậu ấy về, tôi không muốn ngày mai đám nhà báo lại có tin hot để đăng.!
Cố Minh bước đến hắt tay cô ta ra, đỡ Hạo Dương về biệt thự riêng của mình, không để cho người phụ nữ đầy giã tâm kia đưa về..
_Anh..!!
Lâm Tiểu Nhu nghiến răng nghiến lợi mà nói, ả thật sự tức giận kế hoạch sắp thành công lại bị Cố Minh phá nát..
_____________
Sáng hôm sau..
Hạo Dương thức dậy, đau nhức cả đầu, giật mình ngồi dậy nhìn nội thất bên trong căn phòng một loạt, biết đây là nhà của Cố Minh thì thở phào nhẹ nhõm..
Đứng dậy đi vào nhà tắm vệ sinh, một lúc sau bên ngoài Trác Viễn cùng vừa mang quần áo đến, gõ cửa nói vọng vào...
_Boss quần áo của ngài tôi để bên ngoài..!
Qua một lúc anh cũng bước ra, một thân tây trang chỉnh tề, tóc được vuốt lại gọn gàng, bước ra khỏi phòng, sau đó đến thẳng tập đoàn..
*****
Sở Diệu Linh cả người mệt mõi, mơ màng mở mắt qua nhìn bên cạnh, đưa tay sờ bên cạnh, không có một chút hơi ấm, có lẽ đêm qua anh thật sự đã không về...
Vào phòng tắm vệ sinh xong cũng đi xuống nhà, đang từ cầu thang đi xuống, gặp bác quản gia đi ngang đi vội vàng lên tiếng hỏi..
_Bác sáng nay anh ấy có về không ạ..!
_Dạ thiếu gia vẫn chưa về, chỉ có trợ lý Trác đến lấy quần áo giúp cậu ấy..!!
Cô nghe bác quản gia nói vậy cũng có chút bất ngờ, sao anh lại không gọi báo cho cô một tiếng, cô sẽ đem đến tập đoàn giúp anh..
_Thiếu phu nhân bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời người vào dùng..!
Đang miên man trong dòng suy nghĩ, giọng nói bác quản gia như đánh thức cô dậy, giật mình mà nhanh chóng trả lời bác..
_Được cháu sẽ vào ngay..!!
Dùng bữa sáng xong, cô quyết định sẽ đến tập đoàn tìm anh, xem anh bận gì mà hôm qua đến nay vẫn không chịu về nhà..
Lên phòng thay quần áo xong cô bắt taxi đi đến tập đoàn..
Đến tập đoàn cô đi thẳng lên văn phòng chủ tịch, mọi người ở đây cũng biết cô đến tìm anh nên cũng không ngăn cản..
Chỉ ở phía sau xì xào bàn tán to nhỏ, một số cười kinh bỉ, nói cô bị chủ tịch bỏ rơi nên mặc dày đến đây tìm để mong nếu kéo..
Việc cô viết đơn nghỉ việc cả tập đoàn ai ai cũng biết, họ chỉ nghĩ là hai người chia tay nên cô mới bị anh ép cho thôi việc..
Cô như chẳng quan tâm mấy lời phiếm đó của họ, mà đi thẳng lên tìm anh..