Cả hai cô gái chào hỏi mọi người, không quên quay qua cô bạn thân của mình với khuôn mặt đầy vẻ hờn dỗi.
Cô ngơ ngác không hiểu gì lắm với câu hỏi vừa rồi của hai người trước mắt..
Cũng không biết chủ nhân cái thân thể này đã làm gì mà khiến hai người họ tức giận như vậy..
_Chẳng lẽ lúc trước tôi đã làm sai gì sao!! mà hai người có thể cho tôi biết hai người là ai không.!
Cô khó hiểu nhìn hai người họ vô cùng xa lạ..
Hai người ngơ ngác nhìn cô gái nhỏ ngồi trên giường bệnh, không hiểu cô bị gì mà không nhận ra hai hai người bạn thân của mình.
_ Con bé đã bị mất trí nhớ nên có thể sẽ không nhận ra hai đứa, các con đừng trách con bé!!
Mẹ Sở lên tiếng nói cho hai người họ hiểu..
_ Thật sự cậu đã quên hết mọi người rồi sao!! Ngọc Nhi bất ngờ nhìn cô lên tiếng.
_Mất trí nhớ cũng tốt chị không cần phải đau khổ gì về anh ta nữa!! Sở Yến thản nhiên mà lên tiếng...
Chợt nhận ra ánh mắt mọi người đang nhìn mình, cô thật sự cảm thấy hối hận vì mình nói chuyện quá thẳng thắng..
Mà lại không để ý rằng ở đây còn có ba mẹ Sở và cả anh Sở Quân Hào nữa, nhanh chóng lên tiếng
_Ý con không phải như vậy!!!
Sở Yến cười lên tiếng nói phá tan không khí ngại ngùng này, mọi người thấy cô trẻ con như vậy mà cũng bật cười thành tiếng...
Trong phòng bệnh lúc này, mọi người cười nói vui vẻ, không còn vẻ đau thương như những ngày qua nữa..
Nói rất nhiều chuyện về Sở Diệu Linh của trước đây, kể cho cô nghe những chuyện trước đây của mình, nào là lúc nhỏ thế nào, lúc đi học thế nào..........
Hoa khôi của trường, được rất nhiều người theo đuổi, nhưng không ai nhắc đến Hàn Hạo Dương là ai,họ chỉ muốn cô quên đi hắn..
_Ba mẹ, tiểu Linh công ty có việc gấp con xin phép đi trước.!!
Hai đứa ở lại chơi với tiểu Linh nhé anh có việc nên phải đi.!!.
_Chúng ta cũng cần phải đi mua một ít đồ cho tiểu Linh.
_ Hai đứa cứ ngồi nói chuyện với Linh Linh, bọn ta xuống căn tin mua cháo cho con bé!!!
Ông Sở cũng ên tiếng..
Một lúc cả ba người đi ra khỏi phòng, trong phòng bệnh lúc này chỉ còn ba người, ba cô gái trò chuyện rất vui vẻ với nhau.
Họ tâm sự rất nhiều chuyện cho nhau nghe, cứ như đã thân nhau từ rất lâu..
Bây giờ Sở Diệu Linh mới nhớ lại câu hỏi lúc nảy của Sở Yến, cô nhỏ giọng hỏi..
_Anh ta mà em nói là ai vậy??
_Mình nghĩ cậu nên quên anh ta đi!!
Ngọc Nhi nghe cô nhắc tới tên đó, tức giận đùng đùng nhưng vẫn cố kiềm nén nói nhẹ nhàng với cô..
_ Tại sao? chẳng lẽ mình yêu anh ta và anh ta lại không yêu mình!!
Thấy phản ứng tức giận của cô bạn thân này, cô cũng đoán được phần nào..
_Anh ta đến nhìn chị còn không nhìn nữa là...chị à..cho nên..chị..!!!!
Sở Yến nói đến đây ngập ngừng định không nói, nhưng muốn cô quên luôn đi tên khốn kia nên mới nói hết cho cô nghe.
_ Anh ta nếu không có hôn ước với chị có lẽ cũng chẳng muốn có quan hệ gì với chị đâu!!!
_Nếu cậu đã không nhớ anh ta là ai nữa thì cũng coi như đó là một điều tốt!!
Ngọc Nhi cũng tiếp lời của Sở Yến..
Cô hiểu rõ cả hai đều muốn tốt cho cô, rất quan tâm đến cô, không muốn cô lại phạm phải sai lầm này lần nữa..
Ba cô gái trò chuyện với nhau thêm một lúc nữa thì Ngọc Nhi và Sở Yến ra về để cho cô nghỉ ngơi, vì cô là người bệnh cần nghỉ ngơi nhiều mới lại sức..
Ba mẹ Sở cũng quay lại, cả ba nhà người ăn uống xong thì cũng trời đã trưa nên cô nằm xuống giường ngủ một chút.
****************
_Tập đoàn Hàn thị.
Hàn Hạo Dương đang ngồi trên bàn làm việc, khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao, góc nghiêng mê người đang tập trung xử lý văn kiện, cả người tỏa ra sức quyến rũ chết người.
Thì bên ngoài tiếng rõ cửa ...
Cốc..cốc..cốc....
_ Vào đi...!!!
Âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng vô cùng lạnh lùng của Hàn Hạo Dương vang lên.
_Thưa boss...Sở tiểu thư đã tỉnh lại..!!
Trác Viễn từ ngoài cửa đi vào nhanh chóng nói, anh vừa nhận được tin nên vào thông báo ngay..
Tay đang kí văn kiện chợt dừng lại, hàng chân mày nhíu lại nhìn người phía trước, nhưng cũng nhanh thu lại sau đó tiếp tục kí văn kiện..
Qua một lúc thấy anh vẫn không nói gì, Trác Viễn cứ nghỉ là anh sẽ giống như lần trước mà không quan tâm tới chuyện này.
Quay người cúi chào định bước đi thì vọng nói băng lãnh phía sau vang lên..
_Chuẩn bị xe chúng đi ta đến bệnh viện..!!!
Trác Viễn tưởng mình nghe lầm định hỏi lại, nhưng lại bắt gặp ánh mắt giết người đó của anh, xong cũng nuốt luôn những lời vừa định nói ra vào bụng.
Hàn Hạo Dương cũng không biết mình bị làm sao nữa, trong lòng cứ muốn đến nhìn xem cô thế nào.
Cảm giác nôn nao khó tả giống như nếu không đến sẽ khiến anh phải hối hận vậy..
Lần đầu tiên anh có cảm giác này, cảm giác rất kì lạ, giống như anh đã tìm thấy người mà anh yêu thật lòng vậy..
Thấy anh cứ nhìn mình như vậy mà lạnh toát mồ hôi hột, Trác Viễn nhanh chóng cúi chào nhanh rồi ra ngoài chuẩn bị xe..
Qua một lúc lâu cũng tời bệnh viện thành phố A, Trác Viễn mở cửa xe để anh từ từ bước xuống đi vào bệnh viện..