Hàn Hạo Dương hôm nay tự mình lái xe đưa cô đến một nông trại sạch của gia đình ở vùng ngoại ô thành phố...
Đây là nơi chủ yếu cung cấp thức phẩm sạch cho Hàn gia, bình thường không ai được vào chỉ những người chăm sóc ở đây mới được ra vào...
Anh dẫn cô đi một vòng quanh nông trại, đi qua rất nhiều khu trồng rau, nuôi cá, chăn nuôi...
Ở đây chủ yếu là trồng trọt, chăn nuôi tự nhiên không sử dụng thuốc hay chất kích thích tăng trưởng nào, nên mọi thứ rất sạch..
Đi một lúc thì dừng lại ở khu trồng rất nhiều loại trái cây, anh dẫn cô đi đến vườn dâu tây, trái nào trái nấy vừa to vừa đỏ lại căng mọng nhìn mà muốn ăn ngay...
_Dương, em có thể hái để ăn không..!!
Cô nhìn anh bằng ánh mắt long lanh đầy mong chờ..
Hàn Hạo Dương nghe cô hỏi, anh không nói gì thản nhiên ôm lấy eo cô đi đến dàn dâu tây đang mùa thu hoạch, chín mọng, dùng tay hái một quả vừa to vừa đỏ đưa đến miệng cô..
Sở Diệu Linh nhai quả dâu tây trong miệng, cảm nhận sự ngọt ngào đến tận tim ấy, cô ăn hết quả này đến quả khác...
Qua một lúc anh dẫn cô đi đến một nơi mà anh vừa cho cải tạo lại, anh muốn dành bất ngờ này cho cô...
Hàn Hạo Dương bảo cô nhắm mắt lại đi theo sau anh, vừa đi anh vừa nắm tay cô thật chặt...đi một đoạn thì anh dừng lại...
_Linh Linh, em mở mắt ra được rồi..!
Sở Diệu Linh từ từ mở mắt ra, trước mắt cô là cả một cánh đồng đầy hoa hướng dương, những bông hoa không ngừng thay nhau đua sắc dưới ánh mặt trời...
Cô bất ngờ quay sang nhìn anh, ánh mắt long lanh ngắn nước, cô rất vui, rất hạnh phúc, nhìn anh mà nở nụ cười tươi rạng rỡ...
_Có thích không..hửm..!!
Hàn Hạo Dương vừa nói vừa dẫn cô đi đến bên cạnh những bông hoa hướng dương...hương hoa lan tỏa khắp cả cánh đồng..
Cô đưa tay chạm nhẹ vào những cánh hoa, cánh mũi hít hà hương thơm của hoa, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ..
_Thích ạ, Dương cảm ơn anh đã làm tất cả vì em..!
Hàn Hạo Dương không nói gì, chỉ hôn nhẹ lên trán cô, cả hai dạo quanh cánh đồng hoa một lúc cô nhìn anh nghi hoặc hỏi..
_Sao anh lại biết em thích hoa hướng dương vậy..!
Hàn Hạo Dương nghe cô hỏi mà mỉm cười nhìn cô, anh nhớ lại lần gặp cô lúc ở Sở gia khiến anh nhớ mãi..
Lúc đó một cô gái nhỏ, tay chân lắm lem, khuôn mặt dính một ít bùn đất, đang ngồi chăm sóc vườn hoa hướng dương...
Dưới ánh nắng len lỏi qua những tán cây xanh, cả người cô gái ấy tỏa ra sức hút vô cùng, khiến anh say nắng lúc nào không biết...
_Tất cả mọi thứ liên quan đến em anh đều muốn biết..!!!
Sở Diệu Linh nghe anh nói mà ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười hạnh phúc nhìn anh..
Cả hai trao nhau nụ hôn sâu, nụ hôn không chứa dục vọng chỉ đơn thuần của hạnh phúc, tình yêu họ dành cho nhau nhiều như thế nào..
Cả hai quyến luyến không rời dưới ánh mặt trời, hương hoa lan tỏa, màu sắc rực rỡ tạo nên một bức tranh hữu tình..
___________________
Một lúc sau, Hàn Hạo Dương đưa cô đến một căn nhà sàn đựơc làm bằng gỗ lim..
Sở Diệu Linh nhìn căn nhà phía trước mà ngơ ngác nó quá đẹp lại không kém phần sang trọng..
_Wow..Dương căn nhà này thật là đẹp..!!
Sở Diệu Linh kinh ngạc nhìn căn nhà được thiết kế rất đẹp, tất cả gỗ của ngôi nhà thuộc hàng đắc đỏ, nội thất bên trong cũng được sắp xếp rất hài hòa..
Căn nhà chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, một gian bếp...bên ngoài là một cái hồ khá rộng, hai bên căn nhà được bao bọc bởi cả vườn hoa đầy màu sắc...
Đây là nơi những lúc Hàn Hạo Dương cảm thấy mệt mỏi sẽ về đây nghỉ ngơi, không khí vô cùng trong lành rất thích hợp với anh, người lạnh lùng ít nói..
Anh cười nắm tay cô đi vào nhà, đi đến phòng khách mà ngồi xuống ghế, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, tay vuốt nhẹ tóc cô hỏi..
_Tối nay em muốn ăn gì...!!
_Ăn gì cũng được...Hay là để em nấu bửa tối được không..!
Sở Diệu Linh suy nghĩ hồi lâu rồi hơi ngập ngừng nhìn anh lên tiếng.
_Em biết nấu...!!
Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô..
_Được chứ...anh cứ ngồi đây chờ đi..!
Cô nói rồi đứng dậy đi thẳng vào bếp, không thèm quay lại nhìn anh một cái, dám khinh thường cô hả..
Hàn Hạo Dương cũng không nghĩ gì nhiều lấy laptop ra làm việc, lâu lâu lại nhìn vào bếp xem cô làm gì.
Bước vào bếp cô đeo tập dề, rồi bận rộn với đống nguyên liệu có sẵn ở đây...
Nhìn cách cô thái thịt, nhặt rau một cách rất thuần thục như đây là việc cô vẫn hay làm hằng ngày..
Hàn Hạo Dương nhìn cô đầy kinh ngạc, tiểu thư kiêu ngạo như cô cũng biết nấu ăn sao..
"Haizz..anh thật đúng là vô tâm mà"
Anh nghĩ rồi lắc đầu một cái, xong lại tiếp tục làm việc trên laptop..
--------------'---------
Qua một lúc, một bàn thức ăn thịnh soạn, có đầy đủ cả món mặn, món canh, món xào...
Sở Diệu Linh tự tin nhìn bàn đầy thức ăn do mình làm ra mà lấy làm kiêu hãnh, bước ra phòng khách gọi anh..
_Dương...Có thể vào dùng cơm rồi..!!
Anh nghe cô gọi, gấp laptop lại, đứng dậy bước vào bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống..
Thấy anh ngồi xuống cô đưa chén cơm cho anh, cô cũng ngồi xuống đối diện anh, cả hai bắt đầu đọng đũa..
Nhìn bàn thức ăn đang tỏa hương thơm nghi ngút hơi chần chừ, nhưng anh vẫn cầm đũa lên gắp một miếng thịt cho vào miệng.
Cảm nhận được mùi vị lan tỏa trong miệng khiến anh có chút bất ngờ, sau đó cũng nếm thử những món khác đúng là món nào cũng rất ngon..
Sở Diệu Linh nhìn anh ăn ngon như vậy mà hài lòng hỏi anh..
_Anh thấy sao, em nấu có ngon không..!!
_Rất ngon..!
Anh nhìn cô giống như cô vợ nhỏ ngày ngày nấu cơm đợi chồng về mà hài lòng nhếch mép cong môi cười mà lên tiếng..