Thủy Lam Nhi nhận lấy tiền xu, cô bé lấy ra một cái túi trữ vật, sau đó lấy một tấm lệnh bài từ trong đó ra, lập tức bước lên phía trước quẹt một cái.
Ong...
Sau khi dao động lóe lên, tấm màng mỏng trước điện Băng Mặc biến mất, sau đó Diệp Tinh và Mặc Uyên đi vào trong.
“Mặc Uyên tiên sinh, ông có thể nhìn ra được gì không?” Diệp Tinh bước vào trong cung điện, kiểm tra cẩn thận một lượt, sau đó cười hỏi.
Mặc Uyên cũng đang cẩn thận quan sát, có điều ông lắc đầu, nói: “Dường như điện Băng Mặc này có điều gì đó thần bí, nhưng cũng có khả năng chỉ là vật điêu khắc mà thôi.”
Hai người nghiên cứu một chút, nhưng không có thu hoạch gì.
Xem một lát, Diệp Tinh không ở lại đây lâu thêm nữa, hắn bước ra khỏi điện Băng Mặc, sau đó nhìn Thủy Lam Nhi. Nói: “Đưa bọn tôi tới Hàm Động.”
Nơi này có ít nhất mười mấy địa điểm nổi tiếng.
“Hàm Động cách nơi này một khoảng cách gấp đôi con đường trước đó, các ngươi có hai người, cần hai mươi Hàn Nguyệt tệ.” Thủy Lam Nhi cẩn thận nhìn hai người Diệp Tinh, nói.
Diệp Tinh nghĩ một lát, phất tay phải, sau đó có một đồng xu màu tím xuất hiện.
Nhìn thấy đồng xu màu tím này, Thủy Lam Nhi lập tức ngạc nhiên tới mức há hốc miệng.
Một đồng xu màu tím tương đương với mười nghìn đồng xu màu đen, tương đương với một trăm nghìn Hàn Nguyệt Tệ, khoản tiền này đối với cô bé mà nói là một khoản tiền khổng lồ.
Đồng xu màu tím bay tới trước mặt cô bé, Diệp Tinh lập tức nói: “Quãng đường tiếp theo em cứ trực tiếp trừ vào đó là được.”
Cứ trả tiền từng chút một như vậy rất phiền.
“Ồ, ừm.” Cô bé ngây ra một lát, sau đó sững sờ gật đầu.
Có điều, nháy mắt trên khuôn mặt nhỏ cô bé hiện lên vẻ mừng rỡ.
Trông có vẻ như Diệp Tinh và Mặc Uyên muốn đi rất nhiều nơi.
Tất nhiên, cô bé hi vọng đi càng nhiều nơi càng tốt, như vậy thì mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
“Đợi sau khi kết thúc mình đi gặp chị, chắc chắn chị sẽ rất vui.” Thủy Lam Nhi nghĩ tới cảnh tượng sau này, đôi mắt cũng biến thành vầng trăng khuyết.
Đi thăm quan khắp các nơi, Diệp Tinh giống như đi thăm quan ngắm cảnh vậy, mỗi một địa điểm tiêu một chút tiền, tất nhiên số tiền này đối với hắn mà nói không đáng nhắc tới.
“Cung Thái Cực.” lúc này, Diệp Tinh đi tới một nơi.
Lúc này trên một tòa cung điện được khắc hoa văn rất kỳ lạ.
“Dường như có chút giống hoa văn thái cực?” Diệp Tinh thầm nói.
Nếu phân biệt những bí văn kỳ lạ này, đại khái có thể chia thành hai loại, không ngừng quấn lấy nhau.
“Hửm?” đang nhìn, bỗng nhiên lòng Diệp Tinh động một cái.
Dường như hắn cảm nhận được một dao động kỳ lạ tới từ nơi nào đó, luồng dao động này rất yếu, nhưng linh hồn của hắn mạnh mẽ tới mức nào, vẫn có thể nhạy bén mà cảm nhận được.
“Hình như ở nơi đó?” Diệp Tinh tiến lên, sau đó vươn tay phải ra.
Vút!
Sau đó bỗng nhiên có một quả màu xanh bị hắn lấy ra.
“Đây là?” Diệp Tinh nhìn quả đó, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vậy mà hắn có thể trực tiếp lấy một quả ra, bên trên quả này còn tản ra hàn ý.
Có điều trừ chút hàn ý đó ra, bên trên quả Băng Mạch này không tản ra thứ gì khác.
“Lẽ nào là bảo vật gì đó?” Diệp Tinh thầm nói trong lòng.
Nghe nói bên trong những núi băng này có thể sinh ra bảo vật.
“Là quả Băng Mạch.” Đúng lúc hắn đang nghi ngờ, cô bé Thủy Lam Nhi ngồi bên cạnh lại ngạc nhiên hô lên một tiếng, miệng nhỏ mở ra, dường như rất ngạc nhiên.
Nghe vậy, Diệp Tinh cười nhìn về phía cô bé, hỏi: “Quả Băng Mạch là gì?”
Qua một khoảng thời gian ở chung, giờ đây Thủy Lam Nhi hoạt bát hơn rất nhiều, không còn cẩn trọng như lúc đầu nữa.
“Diệp Tinh đại nhân, quả Băng Mạch là một loại quả rất thường gặp ở nơi này của bọn ta, sinh ra bên trong núi băng, những tộc khác không có cách nào tu luyện, nhưng tộc Hàn Nguyệt bọn ta có thể hấp thụ linh lực đặc biệt bên trong quả này.” Thủy Lam Nhi nhìn quả trong tay Diệp Tinh, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
“Có điều Diệp Tinh đại nhân không cần lo lắng, cho dù bất cứ ai tìm thấy quả Băng Mạch ở nơi này đều thuộc về quyền sở hữu của người đó, một quả Băng Mạch trong tộc ta có thể được bán với giá mười triệu Hàn Nguyệt tệ.” Thủy Lam Nhi nói.
Nhắc tới con số này, trong mắt cô bé hiện lên vẻ khát vọng, cô bé còn chưa được nhìn thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.
“Hóa ra bên trong núi băng có thể sinh ra một loại quả thường gặp.” Diệp Tinh cười.
Vừa nãy hắn còn cảm thấy nơi này có gì đó đặc biệt.
“Cũng phải, sao mà dễ dàng lấy được bảo vật như vậy được?” Diệp Tinh thầm nói.
Hắn kiểm tra một chút, có thể đổi được quả Băng Mạch trong thành Thời Không, hơn nữa quả Băng Mạch mạnh nhất giá cũng rất rẻ, 1 điểm Thời Không có thể đổi được một lượng lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!