Chương 187 Địa tâm thôi nhũ tinh thạch 1
Trên thực tế, tảng đá kia là từ môn phái của anh ta truyền xuống, có điều anh ta đã cắt phần lớn tảng đá này ra, những vẫn không có phát hiện gì, còn một phần nhỏ cuối cùng không dám cắt, mang đến nơi này bán.
Diệp Tinh cầm tảng đá này vào tay, đi tới một chỗ khác, sau đó mở ra.
Ngay lập tức, bên trong tảng đá xuất hiện năm quả nhỏ có đường kính chỉ khoảng 1cm.
"Thạch Ngân Hạnh?" Diệp Tinh nhìn này năm quả nhỏ này, trong lòng vui vẻ.
Thạch Ngân Hạnh là một loại quả trị liệu, có thể dễ dàng loại trừ vết sẹo, vết thương trên người, vào lúc bị thương dùng chất lỏng nhỏ vào miệng vết thương, miệng vết thương cũng có thể nhanh chóng phục hồi như cũ.
"Kiếp trước Thạch Ngân Hạnh rất nhiều, bên trong tám cây cột khổng lồ màu đen có một lượng lớn, không ngờ hiện tại cũng có." Trong lòng Diệp Tinh vui sướng.
Người khác sưu tầm bảo vật cần chậm rãi phán đoán, nhưng hắn có Trùng tầm bảo, bất kể bảo vật dấu ở nơi nào, đều không thể nào thoát được!
"Chi chi!"
Đang lúc Diệp Tinh hưng phấn, bỗng nhiên Tiểu Hắc lại kêu lên, hơn nữa lần này càng thêm dồn dập hơn.
Diệp Tinh dựa theo tin tức truyền đạt tới, nhanh chóng đi tới trước một quầy hàng.
Thịch!
Tim của hắn đột nhiên đập nhanh hơn rất nhiều.
Ở trên quầy hàng, một khối đá màu trắng sữa to bằng bàn tay được bày ra, phía trên còn có một hương thơm tỏa ra.
"Địa tâm thôi nhũ tinh thạch! Trời ạ, còn có một khối tinh thạch lớn như vậy sao, không biết bên trong ẩn chứa bao nhiêu linh lực nhỉ? Chắc cũng đủ để mình tu luyện xong cảnh giới thức tỉnh a?"
_*Địa tâm thôi nhũ tinh thạch: tinh thạch được hình thành trong lòng đất_
_*Địa tâm thôi nhũ tinh thạch: tinh thạch được hình thành trong lòng đất_
Trái tim Diệp Tinh bây giờ đang đập thình thịch thình thịch.
Địa tâm thôi nhũ tinh thạch, tồn tại tương tự như linh thạch, linh lực ẩn chứa bên trong nó thậm chí còn nhiều hơn linh thạch, mỗi một khối đều cực kỳ hiếm thấy, không nghĩ tới lại gặp được ở chỗ này!
Chỉ cần có được nó, hắn có thể nhanh chóng tiến bộ năng lực thức tỉnh, đột phá đến cấp độ vương cảnh cường đại!
Cố nén kích động trong lòng, Diệp Tinh tiến lên một bước, sắc mặt bình tĩnh nói: "Viên đá trắng này bán như thế nào?"
Chủ quầy hàng là một cặp vợ chồng khoảng bốn mươi tuổi, mặc quần áo rất lạ,có chút giống như trang phục dân tộc Mèo.
Người đàn ông nhìn về phía khối đá Diệp Tinh chỉ, trực tiếp nói: "Khối đá này rất trân quý, tốc độ tiến bộ của tôi sẽ tăng nhanh rất nhiều nếu lúc tôi luyện võ có tảng đá này ở bên cạnh, nếu cậu muốn, nhất định phải lấy bảo vật khác ra. Tốt nhất là bảo vật giải độc.”
Người đàn ông hiển nhiên không có ý định giao dịch tiền bạc, muốn dùng vật đổi vật.
Ông ta lại không biết bên trong địa tâm thôi nhũ tinh thạch ẩn chứa lượng lớn linh lực, hơn nữa đang chậm rãi tràn ra bên ngoài, nếu nó ở bên cạnh lúc luyện võ, đương nhiên tiến bộ cũng sẽ nhanh hơn.
Nếu không phải là người chuyên môn luyện tập công pháp nên ở trong cơ thể có hạt giống linh lực thì cũng sẽ không có khả năng cảm thấy linh lực tồn tại trong khối đá này, giống như lúc trước người đàn ông kia lấy linh thạch ra.
Cho dù linh lực có nồng nặc đến đâu, bọn họ cũng không biết.
Suy nghĩ một chút, tay phải Diệp Tinh từ trong túi lấy ra một trái cây màu đen không trọn vẹn, nói: "Đây là độc quả, có thể giải bất kì độc gì."
Nhìn thấy độc quả, phu thê trước mắt rõ ràng rất hưng phấn, vị nam tử kia hiển nhiên cũng nhận ra, biết cách dùng độc quả để giải độc.
Ông ta nhìn độc quả không trọn vẹn một chút, bỗng nhiên nói: "Độc quả hoàn chỉnh có thể đổi lấy khối đá màu trắng này, nhưng mà hiện tại có chút không trọn vẹn..."
Độc quả rất trân quý, Diệp Tinh lại nguyện ý lấy ra trao đổi, nói không chừng khối đá màu trắng này là một cái bảo vật trân quý hơn.
Nghe vậy, Diệp Tinh cau mày, nói: "Ông cũng quá tham lam đi? Quả độc quả này tuy rằng nhỏ, nhưng số lần giải độc cũng không chỉ một lần. Nếu không phải tôi cảm giác khối đá này có chút tốt đối với việc luyện võ của tôi, thì không tôi căn bản sẽ không đổi độc quả đâu.” Hắn lắc đầu, nói: "Nếu không muốn đổi, vậy tôi liền rời đi."
Nói xong Diệp Tinh làm bộ muốn đi.
"Chờ một chút." Thấy thế, người đàn ông nhất thời nóng nảy, vội vàng nói: "Được rồi, coi như tôi chịu thiệt một chút, độc quả đưa tôi, đá cậu cầm đi."
Diệp Tinh trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.