Triệu Thận trầm giọng nói, cậu tuy rằng đã khôi phục, thế nhưng trên người vẫn là đầy vết thương, giống như từng con giun đất vặn vẹo, nhìn qua cực kỳ dọa người.
Trên mặt cậu cũng đều có một vết thương, nói chuyện đều có vẻ dữ tợn.
Nhưng mà đối với chuyện này cậu lại không thèm để ý chút nào, Chu Đình cũng không thèm để ý chút nào.
\- Vậy ta chờ ngươi! Chu Đình nhìn thanh niên trước mắt nói.
Trong mắt cô tràn đầy vẻ kiên định, nói: "Vô luận có bao lâu, ta đều sẽ chờ tiếp."
\- Tốt! Triệu Thận nhìn cô gái trước mắt, mấy chục năm làm bạn, hai người sớm đã biết tâm ý của nhau, chẳng qua còn chưa nói ra mà thôi.
......
Trên bầu trời đầy sao vào ban đêm, ánh sao lấp lánh, mặt trăng chỉ lộ ra một chút.
Triệu Thận nằm ở trên phòng, sững sờ nhìn tinh không.
Mấy chục năm không ngừng giết chóc, chỉ có trở lại nơi này, yên tĩnh ở dưới bầu trời đầy sao, thể xác và tinh thần cậu mới có thể hoàn toàn thả lỏng xuống, không cần một mực ở trong trạng thái căng thẳng.
Nhưng mà một khi buông lỏng, trong lòng cậu lại sẽ điên cuồng hiện ra những ký ức nhớ nhung.
Cậu nhớ cha mình, nhớ Diệp thúc, nhớ những người khác, nhưng hết thảy đều đã biến mất không thấy, lúc cậu leo lên Huyền Nguyên Tông cũng đã biến mất.
Triệu Thận sững sờ nhìn hư không, trong mắt cậu lộ ra một tia mê mang, cậu cũng không biết mình vì cái gì mà sống, mỗi một ngày cậu đều đã quen, nhưng cậu lại không cảm thụ được bất kỳ vui sướng nào.
"Triệu Thận." Tựa như cảm nhận được tâm tình của Triệu Thận, Chu Đình nhẹ giọng gọi.
Triệu Thận nhìn về phía cô, khẽ mỉm cười một chút, sau đó ánh mắt tiếp tục nhìn hư không, hơi nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau sẽ đến sớm.
"Ta đi đây." Triệu Thận nhẹ giọng nói, trên người cậu đeo một thanh cự kiếm, cả người tản ra khí tức vô cùng hung lệ, đây là thời gian dài giết chóc tạo thành.
"Triệu Thận." Chu Đình nhìn về phía người trước mắt, vội vàng nói: "Nhất định phải sống sót trở về, ta ở chỗ này chờ ngươi!"
"Ừm." Triệu Thận nắm ngọc bội trong tay, gật gật đầu.
Cuối cùng cậu nhìn Chu Đình một cái, rốt cục rời đi.
......
Thời gian tiếp tục trôi qua, Triệu Thận trải qua khảo hạch, chính thức tiến vào trong Thiên Thánh Tông, mà thậm chí ở trong Thiên Thánh tông này tận ba mươi năm.
Thiên Thánh Tông là một trong những thế lực cường đại nhất Huyễn Nguyên giới, cạnh tranh lẫn nhau càng là khủng bố, thậm chí đệ tử tầng dưới chót tàn sát lẫn nhau, Triệu Thận đã thành thói quen, cậu ở trong tông phái khủng bố này từng bước làm doanh, chậm rãi quật khởi.
......
Trong khu vực khổng lồ, Diệp Tinh yên lặng đứng thẳng, ánh mắt mừng rỡ nhìn trước mắt.
Ở chỗ này lại sinh trưởng bảy gốc cây màu đỏ, mỗi một gốc có ba phiến lá, mỗi một cái lá của dược thảo này lại có bí văn kỳ dị.
“Không nghĩ tới ở bên ngoài không có tìm được Bất Tử Thảo, ở trong Huyễn Nguyên giới này lại tìm được!” Diệp Tinh kinh hỉ trong lòng.
Theo thực lực cường đại, thông tin hắn biết càng ngày càng nhiều, biết một phần bảo vật, dược thảo có tác dụng đối với đột phá đến hư không cảnh, thậm chí chân linh cảnh.
Trên thực tế cũng có vài loại bảo vật cực kỳ hiếm thấy có trợ giúp đối với đột phá đến bất tử cảnh!
Trong đó Bất Tử Thảo chính là một loại trong đó.
Đạt tới chân linh cảnh cực hạn nếu nuốt vào Bất Tử Thảo, có thể khiến cho độ khó đột phá giảm xuống một phần.
Mặc dù cụ thể hạ thấp bao nhiêu không ai biết, nhưng tác dụng của Bất Tử Thảo lại được công nhận. Đây là kết luận mà hơn trăm vị tông sư luyện đan đứng đầu vũ trụ phân tích ra được.
Trở thành đại sư luyện đan đỉnh cấp, Diệp Tinh đối với đan dược cấp bậc bất tử cảnh cũng nghiên cứu một chút, tốn ba mươi năm thời gian, rốt cục luyện chế thành công.
Cho nên, Diệp Tinh đã trở thành một vị tông sư luyện đan!
Sau đó hắn cũng không có tiếp tục luyện chế nữa, mà là nghiên cứu Bất Tử Đan.
Chỉ là hắn cũng không có dược thảo có tác dụng đối với đột phá bất tử cảnh, hiện tại lại bỗng nhiên gặp được.
Tay phải nắm chặt, lập tức bảy gốc cây dược thảo màu đỏ kỳ dị đi tới trong tay hắn, trên mặt dược thảo này tản ra dao động vô cùng kỳ dị.
“Bất Tử Thảo này nhìn qua tựa như cũng không có chỗ gì đặc thù, nếu có thể gia tăng xác suất đột phá đến bất tử cảnh thì rốt cuộc là gia tăng như thế nào?” Diệp Tinh âm thầm nói trong lòng.