“Dao động của mảnh vỡ thần bí càng lúc càng mãnh liệt! Hơn nữa so với những dao động lần trước thì phải mãnh liệt hơn mười mấy lần!
Càng tới gần, gương mặt Diệp Tinh càng lộ rõ vẻ hưng phấn.
Trước kia hắn có mấy mảnh vỡ, nhưng chưa có lần nào có thể sánh được với dao động lần này.
Dao động mạnh yếu đại biểu cho mảnh vỡ to hay nhỏ.
“Đến rồi!”
Bỗng nhiên Diệp Tinh nhìn về cách đó không xa, linh hồn của hắn phát hiện ra một sinh vật kỳ lạ, nửa người được bao phủ bởi lớp vảy cứng cáp.
Vù vù...
Trong nhẫn không gian truyền tới những dao động mãnh liệt, những dao động này khiến cho mảnh vỡ trên người Diệp Tinh không ngừng run rẩy, dường như muốn bay ra ngoài.
“Nhân loại!”
Nhìn thấy sự xuất hiện của Diệp tinh, gương mặt Tây Ốc lộ ra vẻ cảnh giác.
Nhân loại trước mặt hiển nhiên là một Đại đạo chi chủ, mặc dù trên người Tây Ốc có bảo vật mà tộc quần ban cho, nhưng nếu muốn giết chết Đại đạo chi chủ nhân loại trước mắt này thì gần như là điều không thể.
“Nhân loại, ngươi là ai? Ta đã gặp rất nhiều Đại đạo chi chủ của nhân tộc, nhưng tại sao lại chưa từng gặp ngươi?” Tây Ốc trầm giọng hỏi.
Anh ta khá hiểu biết về Đại đạo chi chủ của nhân tộc.
“Cường giả Thiên tộc?” Diệp Tinh nhìn người kia, lãnh đạm hỏi: “Thiên tộc dường như cũng không có Đại đạo chi chủ nào như ngươi?”
Tây Ốc này cũng là ngụy trang.
Ngoại trừ Diệp Tinh, Tây Ốc chính là thiên tài mạnh nhất, thế nên cũng có không ít cường giả muốn giết anh ta.
Nếu anh ta quang minh chính đại xuất hiện thì chắc chắn sẽ bị vô số người truy sát.
“Ha ha, là do ngươi kiến thức nông cạn.” Tây Ốc cười to.
Sau đó, anh ta xoay người đi: “Nhân loại, không nói nhảm với ngươi nữa, ta đi trước đây.”
Nói xong, anh ta nhanh chóng bay đi.
“Từ từ đã.” Diệp Tinh bỗng gọi.
“Nhân loại.” Nghe thấy Diệp Tinh gọi, Tây Ốc nhíu mày dừng lại: “Ngươi muốn làm gì?”
Tây Ốc dừng lại, nhíu mày nói.
“Người có thể đi, nhưng để tất cả bảo vật trên người lại. Ta có thể tha cho ngươi một con đường sống.” Diệp Tinh mỉm cười nói.
Hắn không nóng nảy động thủ, xem xem cường giả Thiên tộc bày rốt cuộc sẽ chọn lựa như thế nào.
“Để bảo vật lại?” Tây Ốc cảm thấy như mình vừa mới nghe được một câu chuyện vô cùng buồn cười, anh ta lạnh giọng quát: “Nhân loại, ngươi là Đại đạo chi chủ cấp một, thế mà còn dám giữ ta lại?”
Trên người Tây Ốc có không ít bảo vật, cho dù là Đại đạo chi chủ cấp hai muốn giết anh ta cũng là chuyện không dễ dàng.
“Đúng.” Diệp Tinh cười cười: “Giao hết toàn bộ bảo vật ra đây, ta cho ngươi đi.”
“Ha ha, nhân loại, chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi.” Tây Ốc cười lạnh.
Anh ta là Tây Ốc, là thiên tài tuyệt thế của Thiên tộc, hơn một trăm nghìn năm đã có thể đột phá đến cảnh giới Đại đạo chi chủ. Nếu không phải có Diệp Tinh thì bây giờ anh ta đã là thiên tài mạnh nhất vũ trụ rồi. Nực cười, thế mà lại có kẻ dám bảo anh ta giao bảo vật ra?
“Xem ra ngươi không muốn rồi.” Diệp Tinh lắc đầu.
“Nhân loại!” Tây Ốc quát lớn, đang định nói điều gì.
Vù vù...
Đột nhiên, toàn hộ hư không lập tức dừng lại, âm thanh bên tai cũng biến mất, Tây Ốc cảm thấy thân thể mình cũng đông cứng.
“Chuyện... Chuyện này là sao? Thời gian tĩnh chỉ?”
Cảm nhận được sự trói buộc trên người mình, trong mắt Tây Ốc nhất thời lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng.
“Phá!”
Anh ta điên cuồng muốn kích hoạt tất cả mọi nguồn năng lượng để tránh thoát, nhưng căn bản không làm gì được. Những năng lượng căn nguyên vũ trụ giống như cũng bị trói buộc vậy, không thể tránh thoát.
“Nếu ngươi không muốn giao thì ta không còn cách nào khác ngoài việc giết ngươi.” Diệp Tinh lên tiếng.
Vút!
Bóng dáng hắn lay động, chiến đao trong tay trực tiếp tấn công tới.
“Bùm!”
Trời đất vỡ tan tành, vô số khí lưu hỗn độn tràn ra, giống như tận thế.
Chiến đao của Diệp Tinh lao đi với tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức cao nhất, tản ra dao động ngút trời. Đến cả Tây Ốc cũng cảm nhận được một sự rung động mãnh liệt.
“Không!” Cảm nhận được đao mang khủng bố đang lao tới, ánh mắt Tây Ốc ngập tràn vẻ hoảng sợ. Anh ta muốn ngăn cản, nhưng căn bản là không làm được.
Anh ta đã bị trói buộc hoàn toàn, thậm chí không có cách nào điều động năng lượng trong cơ thể.