“Đây là thực lực của cường giả vô địch Bất Tử Cảnh thật sự ư?” Diệp Tinh ở lại nơi này, lòng không nhịn được mà cảm thán.
Cường giả đẳng cấp này, đại đạo chi chủ không ra tay, không có bất cứ cường giả Bất Tử Cảnh nào có thể ngăn cản được.
“Kiếm Ngân, bọn ta cũng đi tìm bảo vật đây.” Bên tai có người truyền âm tới, cường giả nhân tộc nói chuyện với Diệp Tinh một lát, sau đó cũng bay đi các hướng khác.
“Mình cũng đi tìm bảo vật khác trong vòng xoáy sinh tử.”
Thu lại những suy nghĩ trong lòng, Diệp Tinh hít thở sâu một hơi.
Vút!
Bóng hắn lay động, nhanh chóng bay về phía xa.
Nhưng bay được mười mấy phút, Diệp Tinh tới một nơi, bỗng nhiên hắn dừng lại.
Ong...
Lúc này một mảnh vỡ trong nhẫn không gian xuất hiện dao động.
“Đây là...” một tia ý thức của Diệp Tinh chìm vào trong nhẫn không gian.
Thứ tản ra dao động là một mảnh vỡ kích thước bằng nắm tay, bên trên còn có bí văn kì lạ.
“Lại xuất hiện dao động rồi?” mắt Diệp Tinh sáng lên.
Đây là mảnh vỡ thần bí, hiện giờ những mảnh vỡ thần bí này chỉ có một tác dụng, đó chính là biến đất bình thường thành tức nhưỡng.
Trước đó Diệp Tinh tới yêu tộc, lấy được một mảnh trên người đạo chỉ Xích Côn, sau đó không phát hiện gì nữa.
Không ngờ rằng tới nơi này lại phát hiện.
“Dao động truyền tới từ phía đông?” Diệp Tinh nhìn một chút.
“Đi!”
Bóng hắn lay động, nhanh chóng bay về nơi đó.
...
Ở một nơi trong vòng xoáy sinh tử, lúc này có một cường giả đang bay.
Trên đầu cường giả này có hai chiếc sừng, toàn thân bọ bí văn màu xanh lam kỳ lạ bao phủ, sau lưng còn mọc ra một đôi cánh.
“Vòng xoáy sinh tử này có nhiều bảo vật như vậy, mình tới nơi này đã nửa năm rồi, đáng tiếc chẳng gặp được món nào.” Ám Thuẫn Tư thầm nói trong lòng.
Ông ta tản linh hồn ra bắt đầu tìm kiếm xung quanh, thử xem có phát hiện bảo vật không.
“Lẽ nào phải đi tìm tên nhóc Mạc Cam Lâm đó ư?” anh ta lắc đầu: “Không thể để cho tên nhóc Linh Khuê Mộc đó chê cười được, mình lại không thể thật sự chết đi, không ngừng khám phá, chắc chắn sẽ tìm được bảo vật.”
“Hửm?” trong lòng suy nghĩ, bỗng nhiên Ám Thuẫn Tư nhìn về một phía xa.
Dưới linh hồn của anh ta, một cường giả trên người tản ra dao động Bất Tử Cảnh đẳng cấp bay tới.
“Dao động của mảnh vỡ thần bí ngày càng mãnh liệt rồi! Mảnh vỡ này ở trên người cường giả hai cánh, bí văn xanh lam đó!”
Diệp Tinh bay tới, phát hiện ra cường giả đó dưới linh hồn của mình, trong mắt tràn ngập vẻ vui mừng.
Không biết mảnh vỡ này có bao nhiêu mảnh, nhưng chỉ riêng việc có thể sinh ra tức nhưỡng thôi đã đã đại biểu cho giá trị vô tận, hắn vẫn luôn thu thập.
Lúc này hắn lại ngụy trang khuôn mặt, nói không chừng thân phận Kiếm Ngân sẽ khiến cho cường giả phía xa đó kiêng kị, vậy nên hắn ngụy trang thành một cường giả bình thường khác.
“Tới rồi!”
Diệp Tinh nhìn phía xa, lúc này cường giả hai cánh, trên người bao phủ bởi bí văn màu xanh đã hoàn toàn xuất hiện trước mắt hắn.
“Cường giả nhân tộc?” Ám Thuẫn Tư nhìn thấy Diệp Tinh, cảm nhận dao động trên người, trong mắt tràn ngập vẻ chán ghét, nói: “Nhân loại, cút xa một chút! Đừng tới bên cạnh ta.”
Dường như ông ta không thoải mái với sự tiếp cận của Diệp Tinh.
Nghe vậy, trên mặt Diệp Tinh lại lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
Vút!
Kiếm Hủy Nguyên trong tay vung lên, nháy mắt một đạo kiếm quang bay ra, tốc độ nhanh tới cực điểm.
“Xoẹt!” trong hư không truyền tới từng âm thanh bạo phám dường như đã bị cắt đứt.
Kiếm quang đánh tới, lập tức đánh về phía Ám Tư Thuẫn.
“Tìm chết?” cảm nhận thấy dao động của kiếm quang, sắc mặt Ám Tư Thuẫn nháy mắt trở nên âm u.
“Nhân loại, ngươi dám ra tay với ta?”
Oành!
Ánh sáng màu xanh ngưng tụ trước người Ám Tư Thuẫn, nháy mắt hợp thành một chiếc khiên màu xanh lam cực lớn, trên chiếc khiên này cũng có rất nhiều bí văn kỳ lạ.
“Khiên Huyền Mộc!”
Ám Tư Thuẫn gầm lên giận dữ, vô số ánh sáng xanh ngưng tụ, bên trên đó còn có khí lưu màu vàng dất, vô cùng nặng nề.
“Răng rắc!”
Kiếm quang đánh tới, vậy mà trên chiếc khiên này lại xuất hiện một vết nứt lớn.
“Cái gì?” nhìn thấy phòng ngự của bản thân nháy mắt bị đánh vỡ, sắc mặt Ám Tư Thuẫn thay đổi, sau đó đạo kiếm quang đó lập tức xẹt qua người ông ta.
“Phụt!”
Ám Tư Thuẫn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng cuộn lên, trong miệng phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt anh ta lỗ ra vẻ khiếp sợ.