Chương 108 Ấm áp
Rời khỏi nhà Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh lái xe rất nhanh đi tới cửa nhà mình.
"Yo! Chiếc xe kia lại lái trở lại?" Trước đó một số người nhìn thấy chiếc xe tò mò bàn tán.
Dân số nông thôn không nhiều, một chút xảy ra sự việc sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.
Sau đó, họ thấy Diệp Tinh đi ra.
-Đây không phải là con trai nhà Kiến An sao?
"Người lái xe này là hắn ta?"
......
Một số người rất nhanh nhận ra, hơi khiếp sợ nói.
Những người trong cùng làng về cơ bản biết nhau.
Diệp Tinh xuống xe, Diệp Kiến An cùng Lưu Mai cũng đi tới.
"Tiểu Tinh." Lưu Mai nhìn con trai mình cười nói: "Đồ ăn đã được nấu xong."
Lúc trước Diệp Tinh liền gọi điện thoại nói hôm nay trở về.
"Lão Diệp, đây là xe Tiểu Tinh mua?" Hàng xóm xung quanh có một ông cụ nhìn chiếc xe, tò mò hỏi.
Mấy đứa nhỏ cũng ở bên cạnh xe chạy tới chạy lui, vẻ mặt hưng phấn.
"Ừm, là Tiểu Tinh mua." Diệp Kiến An cười nói, trong mắt có một tia tự hào.
Chuyện Diệp Tinh mua xe tự nhiên cũng đã nói cho bọn họ, cũng nói sẽ trực tiếp lái xe trở về.
"Thật giỏi a, thời gian học đại học mới ngắn ngủi chưa đầy nửa năm đã mua được xe, không hổ là đại học Thượng Hải đỉnh cấp."
"Đúng vậy, Thượng Hải bây giờ phát triển phồn vinh, so với chỗ này của chúng ta tốt hơn nhiều lắm, người thi đến nơi đó đều là nhân tài."
"Tiểu Cường, cháu phải học tập từ anh Diệp Tinh, học hành chăm chỉ, tương lai thi đậu vào đại học thành phố Hải, lái xe trở về, để ba cháu cũng có mặt dài nghe chưa."
......
Người chung quanh nghị luận nhao nhao nói, trong mắt đều có vẻ hâm mộ.
Ở nông thôn, hiện tại người có thể mua xe hơi không nhiều lắm, cho dù có mua được cũng đều là xe mấy vạn, cho dù là xe hơn mười vạn cũng làm sao có thể so sánh được với xe sang tám mươi vạn của Diệp Tinh.
Mang đồ đạc vào trong nhà, Lưu Mai nhìn thấy một ít rau củ trong cái túi, nghi hoặc nói: "Tiểu Tinh, những món ăn này lấy từ đâu ra?"
"À, tiện đường nên con đưa một người bạn cùng phòng của Tiểu Ngư về nhà, là ba cô ấy tặng ạ, ba cô ấy quá nhiệt tình, con không chối từ được." Diệp Tinh thuận miệng nói.
Thấy đồ vật buông xuống, nhìn ngôi nhà quen thuộc, Diệp Tinh thế nhưng có một loại cảm giác nước mắt lưng tròng.
Kiếp trước mẹ toàn nằm các bệnh viện lớn, cuối cùng vẫn không chữa khỏi, ba cũng không lâu sau đó mà bỏ hắn đi.
Sau khi ba mẹ qua đời, hắn có trở về nhà, khi đó ngôi nhà này hầu như ở khắp mọi nơi là mạng nhện, trông rất cũ, hắn lẳng lặng ở trong phòng một mình, toàn bộ ngôi nhà trống rỗng, âm lãnh ẩm ướt, không có bất kỳ hơi thở ấm áp của người.
Ngôi nhà mang ký ức mà hắn không bao giờ nghe thấy tiếng cha mẹ mình nữa.
Hắn đã dành một ngày để làm sạch ngôi nhà, sống trong nhà trong một vài ngày, sau đó bán nó với giá thấp, trả một số nợ, sau đó hắn trở lại Thượng Hải.
Thẳng đến sau khi thời đại tận thế đen tối buông xuống, hắn mới trở lại Tô Châu, nhưng mà, khi đó nhà cửa đã sụp đổ, hóa thành một mảnh phế tích.
"Tiểu Tinh, chờ một chút a, ta đem đồ ăn nóng một chút." Bên cạnh, Lưu Mai cười nói.
Diệp Kiến An cũng cười ha hả nói: "Mẹ cậu từ sáng sớm vẫn bận rộn đến bây giờ."
"Nói gì vậy? Còn không mau tới hỗ trợ?" Lưu Mai trừng mắt nhìn Diệp Kiến An một cái.
Nhìn cha mẹ, Diệp Tinh trong lòng có thỏa mãn nói không nên lời.
Con muốn nuôi mà thân không đợi, kiếp trước hắn không để cho phụ mẫu sống một cuộc sống tốt đẹp, kiếp này tuyệt đối sẽ không như thế.
"Ba, chân bố khỏe rồi chưa?" Diệp Tinh nhìn Diệp Kiến An đi bộ như người bình thường, cười hỏi.
"Sớm tốt rồi, bệnh viện nói chỉ cần không tập thể dục kịch liệt liên quan đến chân, vậy thì một chút chuyện cũng không có." Diệp Kiến An cười nói.
Diệp Tinh yên lòng.
Đương nhiên, cho dù chân phụ thân hắn có di chứng, đợi đến khi hắn đạt tới vương cảnh hoàn toàn có thể trị liệu.
Trở lại phòng mình, lúc này phòng của anh được quét dọn sạch sẽ, trên chăn còn có một mùi ánh mặt trời, phỏng chừng là hai ngày nay vừa phơi nắng, trên bàn làm việc thì có một tấm ảnh, chính là một nhà ba người bọn họ.
\- Hô!
Cái gì cũng không muốn, Diệp Tinh trực tiếp ngã xuống giường, một cỗ cảm giác thỏa mãn từ đáy lòng tự nhiên sinh ra.
......
"Nào, Tiểu Tinh, cái này ngươi thích ăn." Trên bàn cơm, Lưu Mai gắp một miếng sườn chua ngọt cho Diệp Tinh.
"Cảm ơn mẹ." Diệp Tinh cười nói.
"Đúng rồi, ba mẹ, cửa hàng quần áo của ba mẹ thế nào rồi?" Nghĩ đến một chuyện, Diệp Tinh nhìn ba mẹ mình hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!