Đi theo thủ trưởng cũng đã được nửa năm, lần đầu tiên anh nhìn thấy biểu tình của thủ trưởng nghiêm túc như vậy, cảm xúc.. căng thẳng như vậy.
Đúng, là căng thẳng!
Cảnh vệ viên không dám nghe, cũng không dám nói chuyện, nhanh chóng cúi đầu đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài anh liền gặp Tống Kình đến đây đưa tư liệu.
Thấy anh chuẩn bị gõ cửa, cảnh vệ viên nhanh chóng ngăn cản anh lại.
"Thiếu tá Tống, anh có chuyện gấp muốn tìm thủ trưởng sao?"
"Tôi đến đưa báo cáo của lần diễn luyện lần này. Làm sao vậy?"
Cảnh vệ viên hắng giọng nói: "Tôi mới vừa từ phòng của thủ trưởng ra, thủ trưởng đang nghe điện thoại, nhìn dáng vẻ của thủ trưởng giống như.. rất căng thẳng. Có thể là đầu bên kia điện thoại xảy ra tình huống nghiêm trọng gì, cho nên anh nếu không vội, hay là đợi ở đây đi?"
Tống Kình là người đi theo Xích Dương tới quân đội thành phố Giang, có thể coi là một trong những tâm phúc của Xích Dương.
Nghe cảnh vệ viên nói, lông mày anh lập tức nhíu lại.
Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng anh hiểu được, lão đại nhà mình thuộc dạng người Thái Sơn áp đỉnh cũng không thay đổi sắc mặt, làm sao có thể bởi vì một cuộc điện thoại mà căng thảng được?
Chẳng lẽ ông nội thủ trưởng ở bên thủ đô xảy ra chuyện gì?
"Cậu chắc chắn?"
Cảnh vệ viên rất chân thành gật đầu: "Vâng, tôi chắc chắn. Khớp xương tay thủ trưởng cầm điện thoại đều trở nên trắng bệch."
Quan trọng là hơi thở của thủ trưởng.. Anh chỉ là đi qua thủ trưởng đều có thể cảm nhận được sự căng thẳng của anh.
Tống Kình lông mày nhíu lại gật đầu: "Được rồi, tôi đã biết. Tôi sẽ ở bên ngoài chờ, chờ bao giờ anh ấy nghe điện xong thì tôi sẽ đi vào."
Mà ở nhà họ Chung, Chung Noãn Noãn cũng là ngồi nghiêm chỉnh cầm điện thoại. Mặc dù thanh âm nghe có vẻ dịu dàng lười biếng, nhưng trêи thực tế, đối mặt với thanh âm lạnh như băng lại vô cùng nghiêm túc của Xích Dương, trong lòng cô sao có thể dễ dàng được.
"Lễ phục này là anh muốn em mặc vào lúc đính hôn có phải hay không?"
"Ừ."
Chung Noãn Noãn muốn khóc.
Cô kể chuyện từ đi dạo phố, nói đến định chế cao cấp của Vinia, lại từ xung đột của Giang Xu Uyển với Lâm Hân, nói đến người đàn ông đặt trước lễ phục cho người vợ chưa cưới của mình.
Cô nói đến mức sắp khô cạn nước bọt rồi, vậy mà người đàn ông này liền không có khe hở liên kết trả lời cô đúng một cậu ừ!
Nói chuyện điện thoại không đến năm phút, anh chỉ nói năm câu liền đem cuộc nói chuyện đưa vào ngõ cụt hai lần.
Như vậy còn nói chuyện như thế nào được nữa?
Anh không thể hỏi một chút xem cô có thích lễ phục này hay không sao?
Anh liền không thể kể một chút lúc đó anh làm thế nào để Vinia có thể tự mình thiết kế lễ phục cho anh sao?
Trái tim rất mệt mỏi!
"Lễ phục rất đẹp, em rất thích." Chung Noãn Noãn nhịn xuống sự phát điên trong lòng, dịu dàng nói.
"Ừ, thích là được rồi."
"..."
Cho nên?
Trầm mặc nửa ngày, xác định cuộc nói chuyện lại đi vào ngõ cụt, Chung Noãn Noãn nói: "Còn có điện thoại đưa tới cũng rất đúng lúc, vừa hay lúc trước điện thoại của em bị hỏng."
"Ừ."
"..."
Tại người nào đó vô số lần đem cuộc nói chuyện đưa vào ngõ cụt, cuộc nói chuyện hoàn toàn kết thúc.
"Vậy cứ như vậy nhé, em tắt điện thoại đây."
"Được, tạm biệt."
"Tạm biệt." Chung Noãn Noãn tắt điện thoại, cảm giác môi của mình vẫn ở trong trạng thái khẽ nhếch, nhưng mà trong lòng đã sớm hỏng mất.
Từ khi được trọng sinh tới nay, bởi vì cô nhìn thẳng vào lòng mình, cho nên chỉ lo đi yêu anh, lại không để ý đến một sự thật đó là anh căn bản không có EQ.
Ở kiếp trước, cuộc sống hôn nhân của bọn họ trôi qua nhạt nhẽo vô vị, ngoại trừ mẹ cô và Chung Thiên Thiên cản trở, bản thân Xích Dương cũng chiếm một phần rất lớn nguyên nhân.
Giữa bọn họ, ngoại trừ những lúc phát sinh tranh cãi do cô đề cập đến chuyện ly hôn, hoặc là cô trực tiếp bỏ trốn, sau đó bị anh lần lượt tìm được rồi giam giữ ở trong nhà.. Bình thường những lúc không tranh cãi, bọn họ cũng là lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.