"Dì Lâm, dì còn chưa biết chuyện Diệp Mộng Khê nhà dì lúc trước bị đăng lên diễn đàn của trường học đúng không? Còn tuổi nhỏ không lo học cho tốt, lại đi học những người phụ nữ không đứng đắn đi quyến rũ đàn ông, chân đạp mấy thuyền! Mang thai mười tháng không dễ gì, dù gì cũng là con gái ruột của dì, tại sao dì lại để cậu ấy lầm đường lạc lối như vậy được? Cho nên, nên giáo ɖu͙ƈ vẫn phải giáo ɖu͙ƈ, đừng để cậu ấy giơ khuôn mặt hồ ly tinh ra suốt ngày quyến rũ đàn ông. Quan trọng nhất là phải làm một người thật tốt!"
Chung Noãn Noãn đem những điều cô muốn nói, cùng với những lời Lâm Hân trêu chọc cô vừa rồi không sót một chữ trả lại cho bà ta.
Từ trước tới giờ, bên ngoài Lâm Hân luôn một bộ mắt cao hơn đỉnh đầu, những người giống như bà ai gặp cũng phải khuôn mặt tươi cười đón chào, bây giờ lại bị người đánh mặt như vậy. Lâm Hân dưới sự tức giận, thanh âm đều trở nên sắc bén hơn rất nhiều: "Cháu nói cái gì đấy? Cháu có tin là dì cũng kiện cháu tội phỉ báng không? Cháu cho rằng chỉ có cháu mới biết đọc sách sao? Chồng dì vẫn là hiệu trưởng của trường cháu đấy? Nếu cháu lại miệng chó không nhả được ngà voi, có tin dì để chồng dì đuổi học cháu không?"
"Dì Lâm, cháu cũng chỉ có ý tốt thôi mà. Dù gì thì Diệp Mộng Khê cũng là con gái bạn tốt của mẹ cháu, cháu cũng không muốn để con gái bạn tốt của mẹ cháu lầm đường lạc lối. Nếu có sai thì sửa, không có thì thôi, sao dì lại đối xử chua ngoa với cháu như vậy? Ngay cả hiệu trưởng trường cũng lôi ra, chẳng lẽ dì muốn lấy việc công làm việc tư? Hiệu trưởng cũng đồng ý sao?"
Chung Noãn Noãn lại một lần nữa đem lời nói của Diệp Mộng Khê trả lại cho Lâm Hân.
Nếu phỉ báng cũng được coi là ý tốt, vậy các người tự chịu đi thôi.
Lâm Hân bị lời nói của Chung Noãn Noãn tức giận đến ngực chập trùng không ngừng. Quý bà ung dung hoàn toàn biến mất không thấy: "Con đ*, miệng còn rất giỏi. Khuyên cô một câu: Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, người nếu đi đêm nhiều nhất định cũng sẽ có ngày gặp ma."
Chung Noãn Noãn cười lạnh: "Vậy mà cũng được gọi là quý bà, mở miệng liền gọi người khác là con đ*, không khác gì những người phụ nữ sống ở nông thôn. Cho nên đừng lúc nào cũng tỏ ra mình hơn người khác một bậc, cũng chỉ là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà thôi! Cháu cũng khuyên dì một câu: Đừng cay nghiệt với người khác như vậy, phải học được cách làm một người phụ nữ dịu dàng, nếu không đi đêm nhiều nhất định cũng sẽ có ngày gặp ma. Chẳng những không quyến rũ được đàn ông, ngay cả người đàn ông của mình cũng dễ dàng bị người phụ nữ khác quyến rũ."
Cái bà Lâm Hân này mở miệng ra là nói chồng mình là hiệu trưởng trường học, hiện tại chắc bà ta chưa biết chồng và em gái ruột của bà ta đang cặp kè với nhau đâu nhỉ?
Lâm Hân cùng Diệp Mộng Khê bị Chung Noãn Noãn nói một phen khiến cho sắc mặt đỏ lên vì tức giận, trong một thời gian dài đều không nói được câu gì. Cái loại cảm giác một hơi nghẹn ở giữa ngực quả thật rất khó chịu. Diệp Mộng Khê tức giận đến mức nước mắt đều sắp rơi xuống.
Giang Xu Uyển mắt cũng trợn tròn lên. Bà không hiểu, rõ ràng chỉ là ngồi tù một tháng mà thôi, sao Chung Noãn Noãn lại thay đổi nhiều như vậy?
Trước kia có người khác nói cô, cô đều trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, không nói câu gì là xong việc. Tại sao ngồi tù một tháng lại trở lên nhanh mồm dẻo miệng như vậy?
"Lâm Hân, bà đừng nóng giận, Noãn Noãn nó.."
"Hừ!" Lâm Hân hừ lạnh một tiếng, nắm lấy tay Diệp Mộng Khê liền rời đi.
"Khê nhi, đi, hôm nay dì Giang con không tiện, mang theo người không lên được mặt bàn ra ngoài, chúng ta vẫn là tự mình đi dạo đi!"
"Vâng."
Hai mẹ con nghẹn một bụng tức giận, không cả nghe Giang Xu Uyển giải thích, xoay người rời đi. Nhưng mà cũng không ra khỏi cửa quầy chuyên doanh của Vinia, mà là hướng đi lên tầng.
"Noãn Noãn, em cùng dì Lâm phát sinh tranh chấp, không thích hợp đi lên. Hay là em ở chỗ này chờ đi, chị với mẹ lên xem có bộ lễ phục nào thích hợp không rồi xuống."