"Anh Xích Dương, anh trở về rồi? Chú Lãnh!"
Chung Noãn Noãn bưng một chậu nước ra, nhìn thấy chính là Xích Dương cùng Lãnh Tấn Bằng bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.
Vừa muốn giải thích, lão gia tử liền mở miệng.
"Hai người hấp tấp bộp chộp làm cái gì? Người này hỏi chuyện, tôi còn chưa kịp nói chuyện, một người khác lại hỏi. Các người muốn tôi trả lời ai?"
Thấy lão gia tử vẻ mặt ngạo kiều, dáng vẻ không có một chút khó chịu nào, Xích Dương cùng Lãnh Tấn Bằng mới yên tâm.
Chung Noãn Noãn biết Xích Dương rất quan tâm thân thể lão gia tử, cho nên nhanh chóng giải thích nói:
"Em vừa rút bình lửa cho ông nội, rút ra một chút máu đọng ngăn chặn trên mạch máu kinh mạch. Chẳng qua bên trong còn có máu đọng, hai ba lần là không rút hết được, về sau mỗi một cái tuần lễ em sẽ rút máu cho ông nội một lần.
Chung Noãn Noãn vừa nói chuyện, vừa đặt chậu nước ở dưới đất.
Nước này là chuyên môn nấu qua, sau đó cầm ra ao nước làm lạnh hồi lâu. Sau khi rút bình, lỗ chân lông thô to, cho nên yêu cầu đối chất nước đặc biệt cao.
Chung Noãn Noãn dùng khăn từng chút một lau sạch vết máu trên đùi lão gia tử, lúc này mới cười híp mắt nói với lão gia tử:" Ông nội, ông đứng lên đi một chút. "
Lão gia tử nhanh chóng hạ chân xuống xuống đất.
Vừa rồi ông đã cảm thấy cảm giác phồng lên ở trên đùi đã giảm bớt không ít, đi đường hoàn toàn không có một chút cảm giác một chân đạp xuống bắp chân đều muốn nổ tung sung huyết như trước.
Xích Dương thấy thế liền không nhịn được đưa tay đi nâng, sợ lão gia tử ngã.
Ai ngờ lấy sự hiểu rõ của anh đối với tốc độ của lão gia tử, cuối cùng vậy mà chậm một chút.
Trước khi anh đưa tay qua lão gia tử vậy mà dễ như trở bàn tay liền đứng lên.
Dưới ánh mắt cơ hồ trố ra của Xích Dương cùng Lãnh Tấn Bằng, lão gia tử đi qua đi lại ở trong phòng, cuối cùng, lão gia tử dứt khoát trực tiếp đi ra khỏi cửa.
" Ông nội! "
Thấy lão gia tử còn muốn xuống tầng, Xích Dương mau đi tới nâng ông.
Lão gia tử thấy thế, một tay đẩy ra cánh tay đang nâng ông của Xích Dương.
" Ông muốn tự mình đi! "
" Ông nội, cẩn thận ngã! "
Chung Noãn Noãn đi đến trước mặt Xích Dương, dắt tay của anh nói:" Anh Xích Dương, anh không tin ông nội, chẳng lẽ còn không tin em sao? "
Vốn dĩ Xích Dương còn các loại lo lắng, nghe Chung Noãn Noãn nói một câu như vậy, lập tức liền ngậm miệng.
Dù sao anh bị chảy máu não nghiêm trọng như vậy đều bị Noãn Noãn nhà anh cứu trở về, người khác muốn nằm viện một tháng, nhẹ thì tê liệt, nặng thì tử vong, anh chỉ truyền dịch bốn giờ, liền sinh long hoạt hổ.
Cho nên đối với y thuật của Noãn Noãn, Xích Dương tin tưởng không nghi ngờ.
Nếu Noãn Noãn đều nói như vậy, anh cũng không tiến lên nâng nữa.
Lãnh Tấn Bằng ở một bên thấy thế, lại bị yên lặng nhét cẩu lương.
Lão gia tử một người đi không muốn quải trượng, cũng không có vịn tay vịn cầu thang, như người bình thường đi xuống dưới tầng, sau đó lại từ dưới tầng đi lên.
Sau khi đi lên, còn đá đá chân trước mắt Lãnh Tấn Bằng, ngay sau đó liền ánh mắt sáng rõ.
" Noãn Noãn, đây quả thực quá thần kỳ! Đã hết đau! Cũng không phồng lên! Toàn bộ chân cảm giác giống như là về tới 20 năm trước! Đừng nói xuống tầng, ông cảm thấy chính là nhảy lên một chút cũng không có vấn đề gì. "
Dứt lời, lão gia tử liền chuẩn bị nhảy nhót một chút, bị Noãn Noãn ngăn lại.
" Ông nội, mặc dù ông cảm thấy dễ dàng, thế nhưng là chân này của ông dù sao đã thời gian dài không hoạt động nặng, cho nên dù là đi đường nhẹ nhõm, cũng không thể chạy nhảy. Nếu không rất dễ dàng bị thương gân mạch. "
" Được được được. Vậy ông liền không nhảy."Giờ phút này, đối với y thuật của cháu dâu, lão gia tử đã là tin tưởng không nghi ngờ. Đương nhiên là cháu dâu nhà ông nói cái gì là làm cái đó.