Lãnh Tấn Bằng cảm thấy tiếc hận cho những ngày nghỉ bị ngâm nước nóng của Khúc Minh Nghĩa.
Tuy nói cũng không cười trên nỗi đau của người khác mà giễu cợt ông, nhưng Khúc Minh Nghĩa vẫn là vô cùng phiền muộn.
"Còn nói sao! Đều tại các người! Các người nói.. Chuyện lớn như vậy, các người vậy mà không nói cho tôi biết.
Nếu tôi biết, tôi có thể xin đi nước M trước khi hành động sao? Nếu trước đó không xin, chẳng những tôi có thể ở trong nước nghĩ biện pháp khơi thông quan hệ ngay khi xảy ra chuyện, quan trọng là, sau khi bên này không có việc gì tôi lại đi nước M, ngày nghỉ cũng sẽ không bị ngâm nước nóng.."
Tóm lại, thấy Xích Dương không sao, trái tim vẫn luôn treo lên của Khúc Minh Nghĩa liền để xuống. Buông xuống đồng thời, sự oán giận về chuyện gặp vợ con bị ngâm nước nóng cũng liền ra tới. Nói một tràng, dù sao chính là cảm thấy Xích Dương cùng Lãnh Tấn Bằng hố ông. Hố ông không có ngày nghỉ.
Dù sao hành động này, Lãnh Tấn Bằng cùng Xích Dương khẳng định là một đoạn thời gian trước liền đạt được tin tức. Dù sao kẻ thù lớn như vậy hành động cũng là cần thời gian bố trí.
Xích Dương: "..."
Nhìn về phía Lãnh Tấn Bằng, ý tứ rất rõ ràng, anh chẳng qua chỉ là một đại tá, chuyện này là tư lệnh toàn quyền phụ trách, chuyện không liên quan tới anh.
Lãnh Tấn Bằng cười khan hai tiếng, rất không có thành ý nói: "Lúc ấy ông đã bắt đầu làm thủ tục xuất ngoại, tôi nghĩ đến nếu ông muốn rời khỏi, chuyện này liền không cần nói cho ông biết, để tránh ông nhớ thương chuyện bên này mà không xuất ngoại."
"Tôi không xuất ngoại cũng tốt hơn so với vừa xuất ngoại cũng bởi vì lo lắng các người mà gấp trở về!" Khúc Minh Nghĩa không làm, hoàn toàn mặc kệ Lãnh Tấn Bằng có phải là tư lệnh hay không, gầm thét một trận đối với người đàn ông góa vợ này.
"Vậy ông có thể từ nước M bên kia gọi điện thoại tới hỏi tình huống, làm gì tự mình chạy về?"
"Gặp phải tình huống như vậy ông cảm thấy tôi có thể tin tưởng lời nói trong điện thoại? Không tự mình trở lại xem tình huống một chút tôi có thể yên tâm sao?"
Lãnh Tấn Bằng sờ lên cái mũi, an ủi: "Ông không biết chuyện này không phải rất tốt sao? Ông xem một chút những cái kia biết đến, cái nào không bị ép tiếp nhận điều tra?"
Khúc Minh Nghĩa một chút cũng không nể mặt: "Tôi tình nguyện bị điều tra."
Lãnh Tấn Bằng: "..."
Được. Người đàn ông trung niên không được thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ quả nhiên là kinh khủng. Ông không cãi nhau với ông ta còn không được sao?
Thấy Lãnh Tấn Bằng không nói, lúc này Khúc Minh Nghĩa mới hạ hỏa hỏi Xích Dương:
"Lần này cậu mang theo đội viên chạy thoát như thế nào? Nghe nói thế lực phản loạn của nước L bên kia cùng Sơn Khẩu Tổ đồng thời công kích người của chúng ta, đối mặt nhiều kẻ địch như vậy, sao cậu có thể vừa tránh né truy sát đồng thời làm cho người của chúng ta toàn thân trở ra?"
"May mắn." Đối mặt câu hỏi của Khúc Minh Nghĩa, Xích Dương trả lời vô cùng giản lược tóm tắt.
Khúc Minh Nghĩa thấy Xích Dương không muốn trả lời, cũng không có hỏi nhiều. Dù sao mỗi người đều có phương pháp bảo mệnh, loại này sẽ không tùy tiện nói ra. Liên tưởng đến lần trước bọn họ bị bốn chiếc xe tải tập kích theo phương thức tự sát, Xích Dương lâm tràng bạo phát ra lực lượng kinh người, Khúc Minh Nghĩa cũng liền hiểu rõ.
"Nếu lúc đầu chúng ta đạt được tin tức là giả, Xích Dương cũng đã bị lừa, vì sao chúng ta có thể chuẩn xác mà chặn được đám quân hỏa kia? Vẫn là nói, ngay từ đầu chúng ta chính là dục cầm cố túng?" Đối với chuyện lạ đã truyền khắp quân đội nước Z, Khúc Minh Nghĩa thân là một trong những lãnh đạo quan trọng, lòng hiếu kỳ cùng quyền được biết đều là tràn đầy.
Lãnh Tấn Bằng nói: "Dục cầm cố túng cái gì, tôi cũng là đột nhiên thu được bưu kiện video ẩn danh, mở ra video xem xét, lại chính là hàng hóa mà chúng ta muốn tìm, cho nên tôi mới lập tức phái quân đội đi ngăn cản hàng hóa rời cảng."