Về sau những binh lính kia từng người đều sợ giao tiếp với cô.
Một đời này, lần đầu tiên nghe được xưng hô này, không có sự khó chịu như kiếp trước, cô chỉ cảm thấy vui vẻ.
"Cảm ơn anh."
"Có thể phục vụ cho phu nhân là vinh hạnh của tôi!
Phu nhân thủ trưởng, nếu ngài không có việc gì, tôi liền rời đi."
"Được rồi. Đi thong thả."
Đưa tiễn binh lính cần vụ, Chung Noãn Noãn mở ra túi đồ vật lớn mà anh đưa tới.
Nhìn xem bên trong có hai cái đồ ăn mặn, hai cái đồ ăn mặn nhỏ, hai cái đồ ăn nhạt, một bát canh, còn có một bát cơm lớn, Chung Noãn Noãn: "..."
Cho nên rốt cuộc anh Xích Dương nhà cô xem cô thành cái gì?
Anh đây là đang nuôi heo sao?
Chẳng qua căn cứ nguyên tắc không lãng phí, Chung Noãn Noãn vẫn là cố mà làm ăn hết nhiều đồ ăn như vậy.
Dù sao cũng không phải anh Xích Dương nhà cô làm, không thể ăn. Cho nên cô thật chỉ là cố mà làm ăn xong.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Xích Dương còn chưa có trở lại, Chung Noãn Noãn dọn dẹp phòng xong liền chuẩn bị giặt sạch ga giường.
Chạy tới ban công sinh hoạt lấy nước giặt quần áo, lại phát hiện đã mau dùng hết.
Đem ga giường để vào trong máy giặt quần áo, Chung Noãn Noãn liền đi xuống tầng mua nước giặt quần áo.
Số người cô quen biết trong toàn bộ quân đội cũng chỉ có mấy người như vậy, cho nên Chung Noãn Noãn chưa từng nghĩ tới sẽ gặp phải người quen ở trong quân khu.
Nhưng mà hôm nay khi cô đi xuống tầng dưới, lúc đang muốn ra cửa, lại nhìn thấy từ nơi không xa có một ông cụ cầm lấy quải trượng chậm rãi đi tới.
Phía sau cách ông cụ không xa còn có hai tên cảnh vệ viên mặc quần áo bình thường đi theo, mà bốn phía ông cụ, còn có sáu tên cảnh vệ viên khác âm thầm đi theo.
Đây không phải ông nội sao?
Tại sao ông nội lại chạy đến thành phố Giang làm gì?
Nghĩ đến Xích Dương gửi báo cáo kết hôn mặc dù mặt ngoài là Lãnh Tấn Bằng cùng Khúc Minh Nghĩa phê chuẩn, nhưng mà quân hàm thật sự của Xích Dương lại là ngang hàng với Lãnh Tấn Bằng, cho nên cô suy đoán thông qua thẩm tra chính trị hẳn là bên phía thủ đô. Mà một khi thẩm tra chính trị bên phía thủ đô được thông qua, ông nội liền tất nhiên sẽ biết.
Chẳng qua..
Đời trước trước khi cô cùng Xích Dương kết hôn, ông nội giống như cũng không có tới thành phố Giang đi?
Lần đầu tiên gặp mặt của cô cùng ông nội cũng đã là chuyện của nửa năm sau khi cô đăng ký kết hôn cùng Xích Dương.
Chung Noãn Noãn không biết là, kỳ thật đời trước lão gia tử cũng là ở thời điểm này chạy tới thành phố Giang, ý đồ nhìn cháu dâu tương lai nhà mình một chút.
Chẳng qua là lúc đó bởi vì quan hệ của cô cùng Xích Dương không tốt, Xích Dương sợ sự xuất hiện của lão gia tử sẽ khiến Chung Noãn Noãn càng thêm phản cảm, cho nên lại làm cho lão gia tử trở về.
Một ông cụ 78 tuổi như lão gia tử, không chối từ vất vả, lòng tràn đầy vui vẻ từ thủ đô đi đến thành phố Giang, tâm tâm niệm niệm chính là muốn nhìn cháu dâu nhà mình một chút, kết quả ở lại ròng rã nửa tháng, người ngay cả nhìn đều không thấy được một chút, cuối cùng lại ủ rũ cúi đầu trở về.
Chẳng qua một đời này chỉ có một người trùng sinh là Chung Noãn Noãn, cho nên lão gia tử cũng sẽ không lại giống như đời trước, lúc đến thì vui vẻ ngạo kiều, lúc đi thì thất lạc thất vọng.
Xa xa, lão gia tử cũng nhìn thấy Chung Noãn Noãn.
Giờ phút này trên người Chung Noãn Noãn còn mặc một thân đồng phục, bên ngoài mặc vào một cái áo khoác miên nhung dáng dài màu trắng mà Xích Dương mua cho cô, tóc dài búi thành một cái búi tóc tròn đáng yêu vạn năm không thay đổi. Cách ăn mặc của học sinh bình thường lại thêm tướng mạo xinh đẹp đến mang theo tính công kích kia, cơ hồ ngay khi cô xuất hiện ở dưới tầng, ánh mắt chung quanh liền sẽ không tự chủ bắn về phía cô.
Chung Noãn Noãn đã thành thói quen, cho nên cũng không cảm thấy có cái gì.
Về phần ông nội..
Đời này cô cùng ông nội còn không quen biết đâu, cho nên liền không có biện pháp chủ động bắt chuyện.