"Vì sao?" Chung Noãn Noãn không hiểu.
Dựa theo cô liên tục châm cứu cho Xích Dương, trạng thái tinh thần của anh hẳn là tốt, không có đạo lý không ngủ được!
"Bởi vì anh nhớ em." Xích Dương càng ấm ức. Trong đôi mắt thâm thúy u buồn tất cả đều là lo lắng đối với Noãn Noãn. Liền sợ cô vợ nhỏ đột nhiên không có.
Chung Noãn Noãn: "..."
Mặc dù có chút im lặng, nhưng là đối mặt vấn đề của anh Xích Dương, thái độ của Chung Noãn Noãn vẫn là vô cùng tốt.
"Không phải ban ngày còn đang ở cùng một chỗ, bốn giờ chiều mới tách ra sao? Tại sao lại ban đêm liền nhớ đến không ngủ được?" Chung Noãn Noãn một bên hỏi, một bên nhẹ nhàng vuốt ve gò má của anh Xích Dương, một mặt đau lòng.
Xích Dương liền thích xem bộ dáng Noãn Noãn đau lòng anh.
Chỉ có nhìn thấy khuôn mặt đau lòng kia, anh mới có thể cảm thấy cô gái này là thật yêu anh, lời cô nói đều là nói thật, cô thật là cả một đời cũng sẽ không rời đi anh, tất cả đều là anh suy nghĩ nhiều.
"Anh cũng không biết, anh chính là đột nhiên liền nhớ đến không ngủ được, sợ có một ngày em sẽ rời đi anh."
Chung Noãn Noãn cũng ý thức được có cái gì đó không đúng.
Nhíu mày hỏi: "Vì sao anh lại cảm thấy có một ngày em sẽ rời đi anh?"
Xích Dương buồn buồn không lên tiếng.
"Em làm cái gì khiến anh sinh ra ý nghĩ đáng sợ như vậy?"
Xích Dương vẫn là bộ dáng mặc dù anh bị thương rất nặng thế nhưng là hết lần này tới lần khác anh đều không nói.
"Mau nói!"
Chung Noãn Noãn cào địa phương mẫn cảm anh sợ ngứa nhất ở bên hông một chút, kích động đến thân thể Xích Dương đều sợ run một cái, phần eo nhanh chóng co rụt lại.
Lập tức bộ dáng muốn nói lại thôi kia bị thay thế bằng bộ dáng đáng thương kiểu anh đều bị thương tổn em còn bắt nạt anh như vậy.
Ôi ta đi --!
Chung Noãn Noãn nơi nào chịu được kiểu trêu chọc này!
Mẹ nó cô không chịu được nhất chính là gặp người mình thích chịu ấm ức được không?
Mà lại người này vẫn là người đàn ông cô yêu nhất!
Thế là tranh thủ thời gian, Chung Noãn Noãn cúi người, nhẹ nhàng hôn môi Xích Dương một cái.
"Nói hay không?"
"..."
Xích Dương chẳng những không nói, miệng còn bĩu một chút, một bộ dáng cô vợ nhỏ chịu ấm ức.
Không phải anh không chịu nói, mà là không dám nói.
Cho nên đối mặt sự chất vấn của Noãn Noãn, anh còn đang suy nghĩ rốt cuộc muốn nói thế nào, mới có thể vừa hỏi ra một chút đồ vật, còn có thể không bị Noãn Noãn phát hiện anh đã biết bí mật của cô.
Thật lâu sau này sau khi Xích Dương phát hiện kỳ thật từ vừa mới bắt đầu Noãn Noãn liền không có ý định giấu diếm anh, không nói cho anh, chỉ là bởi vì hai người bọn họ còn chưa kết hôn, nói sợ không an toàn, sợ không kết hôn được mới không nói với anh tình huống này, xoay người liền cởi sạch quần của Noãn Noãn, sau đó đánh cái mông trắng bóng của cô một trận.
Tiểu yêu tinh này, không biết suy nghĩ chuyện như vậy nhiều là sẽ bị bệnh sao?
Thấy Xích Dương vẫn không nói như cũ, Chung Noãn Noãn há mồm liền cắn địa phương vừa mới hôn qua.
Chờ lúc cô buông ra, trên môi Xích Dương đã xuất hiện dấu đỏ, ở giữa còn có một loạt dấu răng nho nhỏ.
"Nói hay không?"
Dưới sự bức bách cùng uy hiếp của Noãn Noãn, Xích Dương rốt cuộc cái khó ló cái khôn, bịa ra một cái lý do.
"Hôm qua người của Âu Minh Tịch đến gϊếŧ em, sao em không gọi điện thoại cho anh?"
"..."
Không nghĩ tới anh lại đột nhiên hỏi vấn đề này, Chung Noãn Noãn nghĩ nghĩ mới nói: "Bọn họ gϊếŧ em sao em có thể có thời gian gọi điện thoại cho anh."
Thanh âm giải thích kia, càng nghe càng ấm ức. Hại Xích Dương đều không tốt hưng sư vấn tội.
"Sau khi chuyện kia qua sao em không gọi điện thoại cho anh?"
"Đều đã muộn như vậy.. Em nghĩ anh muốn nghỉ ngơi."