Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Đầu Xích Dương dựa vào cổ Noãn Noãn, nghe mùi hương sợi tóc cùng thân thể của cô, có chút buồn buồn mở miệng: "Không có gì, Noãn Noãn, để cho anh ôm một chút có được hay không?"

"Được." Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu, hai tay vòng lấy vòng eo gầy mà có lực của anh, sau đó ôm anh thật chặt.

Trước đó anh Xích Dương chính là không có cảm giác an toàn, nhưng mà sau khi bọn họ ở chung lâu như vậy, cảm giác an toàn của anh đã dần dần thành lập.

Thế nhưng mà từ sau khi anh chấp hành nhiệm vụ trở về, cô rõ ràng cảm giác được cảm giác an toàn của anh Xích Dương lại biến ít đi.

Đây là có chuyện gì?

Cô cảm giác cô đã làm được rất khá!

Cô cũng tin tưởng tình yêu của cô đã vô cùng chuẩn xác rõ ràng truyền lại cho anh Xích Dương.

Vậy vì sao anh còn sẽ có loại cản giác nguy cơ phát ra từ tiềm thức này?

Đừng hỏi cô làm sao lại biết Xích Dương có cảm giác nguy cơ.

Làm người phụ nữ của anh Xích Dương, làm một lính đánh thuê có giác quan nhạy cảm như thế, cô không có khả năng ngay cả loại cảm giác cơ bản nhất của người cô để ý nhất đều không cảm giác được.

Chẳng lẽ là lần này ra ngoài, anh Xích Dương cảm thấy công việc của mình khoảng cách tử vong rất gần?

Vẫn là nói, bởi vì lúc trở về tổn thương của não bộ tái phát, đột nhiên chảy máu não, làm anh cảm thấy mình khoảng cách tử vong rất gần?

Cho nên anh vẫn là sợ hãi công việc cùng bệnh tình của anh sẽ ảnh hưởng đến tình yêu của bọn họ sao? Sợ hãi cô lại bởi vì lo lắng tính mạng của anh, cho nên từ bỏ tình yêu của bọn họ sao?

Vậy phải làm sao đây?

Noãn Noãn cảm giác cô đã rất cấp lực, thế nhưng là anh Xích Dương nhà cô vẫn là không có cảm giác an toàn như vậy.

"Anh Xích Dương, em sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh, cả một đời cũng sẽ không thay đổi. Cho dù anh đuổi em đi, em cũng sẽ không rời đi bên cạnh anh." Noãn Noãn buồn buồn mở miệng.

Cô đã không biết phải làm gì để dỗ dành trái tim yếu ớt của người đàn ông này, cho nên chỉ có thể nói ra lời tâm tình một lần lại một lần.

"Thật sao? Em nói, đuổi em cũng sẽ không đi, cả một đời cũng sẽ không rời đi bên cạnh anh?" Cánh tay Xích Dương ôm Noãn Noãn càng dùng sức một chút.

Tựa như là một đứa trẻ có cái bánh kẹo sắp bị người mẹ tịch thu, sau đó người mẹ dỗ dành anh, chỉ cần anh học tập cho giỏi thi đứng đầu liền đem cái bánh kẹo này trả lại cho anh.

Ôm Noãn Noãn, bên trong cảm xúc tràn ngập chờ đợi, sợ hãi, cùng sa sút khi sắp mất đi.

Noãn Noãn cũng là bó tay rồi, cô cảm giác cô có thể cảm nhận được rõ ràng cảm thụ của anh Xích Dương, thế nhưng là những cảm thụ này của anh sinh ra như thế nào, là tình huống quỷ gì khiến anh có ý nghĩ vô cùng đáng thương như vậy, Noãn Noãn biểu thị cô rất không hiểu.

Thế nhưng là uốn tại trong ngực anh Xích Dương, cảm nhận được anh mờ mịt luống cuống cùng ẩn nhẫn sợ hãi khi sắp mất đi, cô cũng rất đau lòng!

"Anh Xích Dương.." Noãn Noãn thấp giọng kêu một tiếng.

Đáp lại cô, là nhiệt khí mang theo hơi thở mát lạnh dâng lên tại trên cổ cô.

Chung Noãn Noãn nâng đầu lên, ngước cổ, đối đầu chính là đôi mắt có chút cô đơn của Xích Dương.

Xích Dương sẽ có biểu hiện như bây giờ, sẽ lo lắng sợ hãi mất đi như vậy, hoàn toàn là bởi vì hôm qua lúc mở cửa, trong nhà không có bất kỳ ai, tối như mực, trống trơn tạo thành xung kích giác quan cho anh.

Hôm qua trở lại quân đội, vốn dĩ chuẩn bị tắm một cái đi ngủ, thế nhưng là giấc ngủ mấy ngày liên tiếp một mực rất tốt lại phảng phất đột nhiên rời anh mà đi, suốt cả đêm đều không ngủ được.
Thời gian qua đã thành thói quen có Noãn Noãn làm bạn, làm anh cảm thấy vô cùng thư giãn thích ý hạnh phúc, làm anh cảm giác anh là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!