"Vợ chưa cưới của tôi vẫn là một học sinh cấp ba, nhưng là buổi sáng hôm nay lại bị hai tên cảnh sát ở cục cảnh sát mang đi, mà lại là lấy phương thức cực kỳ trương dương là ngay trước mặt bạn học toàn trường bị mang đi, điều này mang đến ảnh hưởng vô cùng xấu cho danh dự vợ chưa cưới của tôi."
"Tốt tốt, cái này tôi là biết đến. Đồng chí cảnh sát chúng tôi mang đến tổn thất danh dự đối với quân tẩu tương lai, bên phía cục cảnh sát sẽ an bài đồng chí tương quan đến trường học của tiểu thư Chung nhận lỗi, tiêu trừ ảnh hưởng."
Lãnh Tấn Bằng vẫn luôn không nói gì lúc này nói chuyện: "Như thế, liền làm phiền thị trưởng Lý an bài chuyện này một chút."
Thị trưởng Lý: "..."
"Tốt, tư lệnh Lãnh, chuyện này ngài cứ yên tâm đi, giao cho tôi xử lý là được."
Vốn là Âu Thành Hòa vì hưng sư vấn tội cho con gái ông ta mà bắt Chung Noãn Noãn đến cục cảnh sát, làm đến cuối cùng, Âu Minh Tịch bị bắt, Âu Thành Hòa bị mang đi điều tra, mà Chung Noãn Noãn chẳng những không có chuyện gì, còn phải đồng chí cục cảnh sát đi tiêu trừ ảnh hưởng.
Thấy một khuôn mặt vốn nghiêm túc mà lạnh lẽo cứng rắn của Xích Dương vừa đối mặt Chung Noãn Noãn liền lập tức mềm mại, không hiểu sao thị trưởng Lý cảm giác miệng ông có chút chát?
Quay đầu nhìn về phía tư lệnh Lãnh, đã thấy đôi mắt tư lệnh Lãnh nhìn trời nhìn đất nhìn đồng chí cục cảnh sát, chính là không nhìn về phía Xích Dương, trong lòng thị trưởng Lý chính là một trận không hiểu cảm thán --
Lãnh đạo lớn chính là lãnh đạo lớn, quả nhiên là có dự kiến trước. Vậy mà biết sớm dời đôi mắt đi.
"Đi thôi."
Xích Dương đưa bàn tay đến trước mặt Chung Noãn Noãn, từ trên bàn dắt tay nhỏ mềm mại của cô vợ nhỏ, trong nháy mắt một mặt vừa lòng thỏa ý.
"Vâng."
Thẳng đến bị Xích Dương dắt tay, Chung Noãn Noãn mới từ trên bàn thẩm vấn đứng lên, dưới ánh nhìn của thị trưởng cùng cục trưởng, xuyên qua bọn họ, đi đến trước mặt Mục Hi Quý, khẽ gật đầu với ông biểu thị cảm ơn.
Mục Hi Quý cũng là khẽ gật đầu với Chung Noãn Noãn, đồng thời cũng gật đầu với Xích Dương.
Xích Dương nhìn Mục Hi Quý một chút, cũng gật đầu với ông một cái.
Điều này trong mắt người bình thường chỉ là cái gật đầu lễ phép mang tính thăm hỏi, lại tại về sau khiến Mục Hi Quý được rất nhiều ích lợi.
Xích Dương nắm Chung Noãn Noãn đi ra cục cảnh sát, đi đến trước mặt chiếc xe Land Rover của anh, mở cửa xe cho cô.
Chờ sau khi Chung Noãn Noãn ngồi vào, lại quan tâm kéo qua dây an toàn đóng lại cho cô.
Bởi vì là trở tay, cho nên cho dù dáng dấp của Xích Dương rất cao, thế nhưng là vì thắt giây an toàn cho cô cho nên toàn bộ thân thể anh đều dán tới.
Cảm thụ được hơi thở mát lạnh quen thuộc trên người anh, tâm tình Chung Noãn Noãn siêu tốt, đối anh Xích Dương nhà cô lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào.
Xích Dương bị cái mỉm cười của Chung Noãn Noãn lóe đôi mắt, ngay cả tinh thần đều hoảng hốt một chút.
Anh vẫn cảm thấy nét cười của cô vợ nhỏ nhà anh là đẹp nhất, làm người cảm nhiễm. Rõ ràng là thời tiết lạnh lẽo trầm thấp đến muốn hạ mưa tuyết, lại bởi vì nét cười của cô vợ nhỏ mà trong nháy mắt về tới mùa xuân ánh nắng ấm áp.
Cũng bởi vì nụ cười này của Chung Noãn Noãn, khiến cho Xích Dương nắm tay cô vợ nhỏ ra ngoài hoàn toàn quên đi tư lệnh Lãnh ở đằng sau vẫn luôn một đường ăn cẩu lương kia.
Đóng cửa xe, vây quanh phòng điều khiển, mở cửa xe, đóng lại.
Lạnh Tấn Bằng cùng Mục Hi Quý dưới sự vây quanh của thị trưởng Lý cùng cục trưởng Vương đi ra khỏi cửa cục công an.
Tài xế của Mục Hi Quý đã chờ ở bên ngoài hồi lâu, nhìn thấy lãnh đạo đi ra, lập tức mở cửa xe cho boss nhà mình.
Mục Hi Quý thấy Xích Dương cùng Chung Noãn Noãn không để ý tới bọn họ, đã tự mình lên xe, thế là lễ phép nói tạm biệt với Lãnh Tấn Bằng.
Chuyện hôm nay xảy ra đột nhiên, Lãnh Tấn Bằng cũng không lái xe, mà là trực tiếp ngồi xe Xích Dương tới.