Vẻ mặt Lãnh Tấn Bằng nghiêm túc, nói "Thị trưởng Lý, hôm nay lúc hai vị cảnh sát nhân dân đến trường học bắt người thật là một chút mặt mũi đều không giữ lại cho Noãn Noãn. Noãn Noãn làm một học sinh còn không có đi ra xã hội, càng là làm chuẩn quân tẩu của quân đội chúng tôi, tôn nghiêm cùng danh dự của cô ấy là không thể bôi nhọ cùng chửi bới.
Nếu không như vậy, hôm nay ai đi trường học bắt Noãn Noãn, ai liền phụ trách đi giải trừ hiểu lầm, thế nào?"
"Này.."
Không nghĩ tới ngay cả tư lệnh đều nói như vậy, thị trưởng Lý nhìn thoáng qua Xích Dương, nháy mắt cảm thấy về sau tiền đồ của người đàn ông này tất nhiên là không thể hạn lượng.
Người này, hoặc là cực có bản lĩnh, vô cùng chịu coi trọng; hoặc là cực có bối cảnh, cho nên ngay cả tư lệnh đều không tiện từ chối ý tứ của cậu ta.
Mặc kệ là loại nào, đều làm thị trưởng Lý lại đánh giá cao Xích Dương vài phần, làm ra thỏa hiệp.
"Được rồi, vậy làm hai vị cảnh sát nhân dân lại đi trường học một chuyến. Hôm nay là ai phụ trách đến trường học mang đi Chung Noãn Noãn?" Thị trưởng Lý nhìn về phía cục trưởng Vương.
Cục trưởng Vương còn không kịp nói chuyện, Âu Thành Hòa liền không thể nhịn được nữa mà mở miệng nói: "Thị trưởng, chuyện này tuy rằng còn không có tìm được chứng cứ, nhưng tôi dám khẳng định, nhất định là Chung Noãn Noãn làm. Hiện tại còn không có tìm được chứng cứ, cô ta như thế nào cũng là người có hiềm nghi nhất, cho dù cô ta có bối cảnh, có thể không cần nhốt ở Cục Cảnh Sát, nhưng cũng không thể chứng minh trong sạch cho cô ta nhanh như vậy đi?"
"Ý của phó thị trưởng Âu là, nếu hung thủ hủy dung con gái ông vĩnh viễn không tìm ra, vợ chưa cưới của tôi liền phải vĩnh viễn đeo danh người bị hiềm nghi nhất đúng không? Làm một người phó thị trưởng, tôi nghĩ ông hẳn là rõ ràng, dưới tình huống không có bất luận chứng cứ gì liền phái người lung tung bắt người, còn ở trường học chửi bới vợ chưa cưới của tôi như vậy, điều này đã tạo thành phỉ báng, tạo thành tổn thất danh dự không thể vãn hồi đối với vợ chưa cưới của tôi. Nếu phó thị trưởng Âu không muốn để cho người khác giải trừ hiểu lầm cho vợ chưa cưới của tôi, vậy chúng tôi liền không đi rồi. Chờ sau khi có chứng cứ thiết thực, tìm được hung thủ, lại để phó thị trưởng Âu tự mình đến trường học vợ chưa cưới của tôi giải trừ hiểu lầm cho cô ấy đi!"
Giờ phút này Xích Dương ở trong mắt Âu Thành Hòa chính là một lam nhan họa thủy. Nếu không phải cậu ta họa thủy như vậy, Minh Tịch liền sẽ không si ngốc, liền sẽ không bởi vì làm ra những chuyện đó mà bị đôi tiện nhân trước mắt này hãm hại.
Âu Thành Hòa vô cùng tin tưởng Minh Tịch nhà ông sở dĩ bị hại đến thảm như vậy, tuyệt đối không thể là một người Chung Noãn Noãn có thể làm được. Xích Dương nhất định cũng tham dự!
Âu Thành Hòa cười lạnh: "Được, nếu cho các người mặt mà các người không cần, vậy tất cả ở cục cảnh sát đi."
Xích Dương không để ý tới Âu Thành Hòa, nhìn về phía cô vợ nhỏ nhà anh, "Noãn Noãn, chúng ta liền ở chỗ này chờ chứng cứ được không? Anh ở cùng em."
Làm một người hộ vợ cuồng ma cấp bậc tro cốt, khi biết được cô vợ nhỏ nhà mình không chỉ có bị người bắt nạt, hơn nữa sau khi chịu bắt nạt còn bị đối phương trả đũa, Âu Thành Hòa cùng Âu Minh Tịch liền đều đã trở thành người không tồn tại.
Không đem cha con hai người này đưa ra công lý, làm cho bọn họ được đến giáo huấn nên có, anh đều thực xin lỗi danh hiệu chồng chưa cưới của Chung Noãn Noãn.
Chung Noãn Noãn đã sớm bị khí phách của anh Xích Dương nhà cô soái đến không muốn không muốn, đương nhiên là nhanh chóng đồng ý, ngoan ngoãn trả lời: "Vâng, anh Xích Dương, em đều nghe anh!"
Lại đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhét một miệng cẩu lương, đi theo Xích Dương chạy tới cục cảnh sát mua nước tương, Lãnh Tấn Bằng: "..."
Đương nhiên, Xích Dương cũng không có làm mọi người đợi lâu. Rốt cuộc anh không muốn làm Noãn Noãn nhà anh vẫn luôn ở loại địa phương này.
Cho nên ngay khi thị trưởng Lý chuẩn bị tìm cái lấy cớ rời đi, làm cho hai bên bọn họ chậm rãi tranh cãi, điện thoại của Xích Dương vang lên.