Cảnh sát phá án: ".. Vâng."
"Vừa rồi châu trưởng Mục tự mình gọi điện thoại cho thị trưởng hỏi đến chuyện này, bên trong câu nói tràn ngập sự quan tâm đối với chuyện của Chung Noãn Noãn. Nói là không thể buông tha bất luận một người xấu nào, nhưng cũng tuyệt đối không thể bôi nhọ bất luận một người tốt nào. Châu trưởng Mục chỉ thị, chúng ta nhất định phải độ cao coi trọng chuyện này, vừa có thể cho con gái phó thị trưởng Âu một cái công đạo, cũng không thể oan uổng người tốt."
Cảnh sát phá án: "!"
Cho nên ý của lời này chính là Chung Noãn Noãn là người tốt?
Cái này khiến bọn họ làm như thế nào?
Vốn dĩ là tưởng giả tạo chứng cứ lừa Chung Noãn Noãn nói, nhưng hôm nay, anh rốt cuộc có nên tiếp tục lừa nữa hay không?
Châu trưởng cùng phó thị trưởng, đều không phải một cảnh sát phá án nho nhỏ như anh có thể trêu chọc!
Tắt điện thoại, sắc mặt của cảnh sát phá án liền khó coi. Sau đó gọi nữ cảnh sát phá án còn lại ra, hai người liền đi ra ngoài.
Hai người không biết nói gì đó rồi tiến vào, sắc mặt rất là khó coi, trong ánh mắt nhìn về phía Chung Noãn Noãn cũng nhiều một tia nghiên cứu cùng kiêng kị.
Lúc này, điện thoại lại vang lên lần nữa.
Vẫn là cục trưởng Vương gọi.
"Cục trưởng Vương, ngài còn có cái gì phân phó?"
Bên kia điện thoại, thanh âm của cục trưởng Vương vô cùng trầm thấp.
"Các người.. thái độ của các người đối với Chung Noãn Noãn còn tốt đi?" Rốt cuộc người ta chỉ là cô gái 17 tuổi.
Cảnh sát phá án: "!"
"Vừa rồi tư lệnh quân khu thành phố Giang lại gọi điện thoại cho thị trưởng, nói Chung Noãn Noãn là cháu gái ông ấy, cũng nói ông ấy tin tưởng lấy Chung Noãn Noãn làm người, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy. Tư lệnh còn nói nguyên nhân gây ra chuyện này có ẩn tình khác, hơn nữa là đối phương khiêu khích trước. Cho nên tuyệt đối không thể là Chung Noãn Noãn."
Cảnh sát phá án: "!"
"Cho nên nếu là các người không có tìm được chứng cứ vô cùng xác thực, liền mau chóng thả người đi. Có châu trưởng Mục cùng tư lệnh Lãnh đảm bảo, chuyện này hơn phân nửa không phải Chung Noãn Noãn, liền tính là cô ta, các người muốn bắt người cũng cần lấy ra chứng cứ trước đúng không? Chứng cứ đều không có, làm bừa cái gì?
Còn có, tôi nghe nói con gái phó thị trưởng Âu này rất cường thế, cô ta vẫn luôn thích chồng chưa cưới của Chung Noãn Noãn, vì được đến chồng chưa cưới nhà người ta, không tiếc tìm phó thị trưởng Âu cùng phó tư lệnh quân khu đi uy hiếp người nhà người ta. Hiện tại cô ta bị phá tướng, còn bị cường, nói không chừng chính là ác độc muốn ghê tởm người ta một phen đâu? Cho nên nếu là không có chứng cứ, liền nhanh chóng thả người."
"Vâng!"
Hỏi bên điều tra khoa 1 bên kia có phát hiện cái gì ở hiện trường hay không, lại hỏi điều tra khoa 2 có phát hiện cái gì ở phần ghi lại trò truyện hay không.
Sưu khi xác định không có chứng cứ gì, hai tên cảnh sát liền vào phòng thẩm vấn.
"Chung Noãn Noãn, chứng cứ gϊếŧ người của cô không đủ, không đủ để phán định cô chính là hung thủ thương tổn Âu Minh Tịch, cho nên cô có thể đi rồi."
Chung Noãn Noãn ngồi ở phòng thẩm vấn, lão thần khắp nơi, liếc mắt nhìn hai cảnh sát nhân dân một cái, không nói.
"Chung Noãn Noãn, chứng cứ gϊếŧ người của cô không đủ, không đủ để phán định cô chính là hung thủ thương tổn Âu Minh Tịch, cho nên cô có thể đi rồi."
Cảnh sát nhân dân lại nói một lần.
"Nha, lúc các người bắt tôi đi liền nói tôi là hung thủ, hiện tại biết bắt sai người làm tôi đi tôi liền đi?"
"Chung Noãn Noãn, phối hợp cảnh sát phá án là nghĩa vụ của mỗi một người công dân, tôi hy vọng cô có thể hiểu rõ đạo lý này." Nữ cảnh sát nhân dân có chút không vui.