"Được rồi, tôi đều nói tôi đối cái này không có hứng thú."
Chung Noãn Noãn phất phất tay, cô đối cái này là thật sự không có hứng thú. Rốt cuộc nếu cô không chậu vàng rửa tay, hiện giờ toàn bộ giới lính thuê quốc tế đều ở trong phạm vi quản hạt của cô. Chẳng qua hiện tại những người này là ở trong phạm vi quản hạt của Phượng Thánh Hiên, cho nên nếu là cô muốn điều động, cũng có thể tùy thời điều động.
Hầu Vận Thần vô ngữ, thật không nghĩ tới bang Thanh Long của bọn họ lớn như vậy có một ngày chắp tay tặng người, người khác còn sẽ không cần.
Anh cũng không dám phản bác Chung Noãn Noãn, chỉ có thể lập tức đáp: "Được, vậy tiểu thư muốn tôi làm cái gì cứ việc nói. Chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ làm vì tiểu thư."
Chung Noãn Noãn làm Hầu Vận Thần cho cấp dưới lui xuống, đem yêu cầu của cô nói với anh một chút.
Thấy Hầu Vận Thần nghe xong miệng một run một run, Chung Noãn Noãn không vui: "Như thế nào, không làm được?"
"Tiểu thư đây là nói cái gì? Chuyện đơn giản như vậy giao cho tôi đi làm thì tốt rồi." Hầu Vận Thần nhanh chóng thể hiện sự chân thành.
"Nói như vậy phỏng chừng ngày mai cảnh sát liền sẽ tìm tới cửa, đến lúc đó anh đem đồ vật giao cho Dương Nghị."
"Đúng vậy."
Lúc sau, Chung Noãn Noãn cùng Dương Nghị trao đổi số điện thoại liên hệ với Hầu Vận Thần liền đường ai nấy đi.
Xử lý xong chuyện của bang Thanh Long trở lại thành phố đã là rạng sáng 2 giờ.
Chung Noãn Noãn làm Dương Nghị đi về trước, mà chính cô thì muốn đi nhà họ Chung một chuyến.
Hiện tại Dương Nghị đối Chung Noãn Noãn là sùng bái đến không được, dù sao cô đều là vợ chưa cưới của lão đại, cho nên trên cơ bản Chung Noãn Noãn bảo anh làm cái gì, anh liền làm cái đó.
Tuy rằng Chung Noãn Noãn cảm thấy di thư của mẹ cô chỉ sợ đã sớm bị Chung Thiên Thiên cùng Giang Xu Uyển tiêu hủy, nhưng cô vẫn là muốn đi tìm xem.
Dưới ánh trăng, Chung Noãn Noãn phảng phất giống như quỷ mị trong đêm đen, nhẹ nhàng tránh thoát tất cả camera ở trong khu vực, sau đó lấy ra chìa khóa, nghênh ngang mà mở ra cửa sau về tới nhà.
Một dòng khí thể vô sắc vô vị lan tràn khắp nhà họ Chung, giống như lúc trước lấy DNA của người nhà họ Chung vậy, thuốc kia một khi phát ra, gặp được không khí liền bắt đầu đại lượng phân giải, không ra 5 phút, những khí thể đó liền sẽ vô khổng bất nhập mà chui vào mỗi phòng nhà họ Chung.
Loại thuốc này sẽ không làm người có bất luận cảm giác không khỏe gì, sẽ chỉ làm người ngủ vô cùng thơm ngọt.
Toàn bộ nhà họ Chung một mảnh tĩnh lặng.
Chung Noãn Noãn đi đến cửa phòng Chung Thiên Thiên, từ vòng tay trên cổ tay rút ra một cây ngân châm nhẹ nhàng lay động một chút ở trên khóa cửa, ngay cả thanh âm cũng chưa phát ra, khóa cửa liền bị cạy ra.
Mở cửa, trong phòng, một mảnh hương vị không thể miêu tả.
Nhìn hai người khỏa thân nằm trên giường, Chung Noãn Noãn quả thực phải bị bọn họ ghê tởm đến phun ra.
Cố Minh Triết thật đúng là khoát đi ra ngoài!
Đối mặt một đóa hoa sen hư thối như Chung Thiên Thiên, anh ta vậy mà có thể ăn được.
Ngưu!
Chẳng qua dưới tình huống Selina đã bắt đầu chèn ép nhà họ Cố, anh vậy mà không buông tay Chung Thiên Thiên, có thể thấy được chấp nhắt của anh đối với nhà họ Nam Cung.
Thật là một nhân vật bi kịch vì ích lợi không tiếc thiêu thân lao đầu vào lửa.
Trong phòng Chung Thiên Thiên có hai cái tủ sắt, một cái là cô dùng để chứa tiền tiêu vặt cùng trang sức, một cái khác là cô dùng để chứa vật phẩm đặc biệt quý trọng.
Mà tủ sắt dùng để chứa vật phẩm quý trọng kia liền đặt ở đằng sau bàn trang điểm, hòa hợp nhất thể với mặt tường.
Bởi vì chưa từng mở cái rương này, cho nên Chung Noãn Noãn dùng thấu thị. Trong tường có một cái ròng rọc đẩy đưa, Chung Noãn Noãn liền duỗi tay đi ấn cái rương kia.
Ấn một lần, cái rương không có ra tới, vì thế lại ấn hai lần, cái rương lập tức đã bị đẩy ra.