Sát khí và chính khí hoàn toàn hòa hợp thành một thể, hơi thở vương giả chưa từng che dấu gần như khiến cô quỳ lạy phục tùng.
Trong cái nhìn chăm chú của một người đàn ông, Chung Thiên Thiên chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo cùng nội tâm lửa nóng đang đứng ở một loại trạng thái băng hỏa giao hòa, một cái quên mình.. Hai hàng máu mũi từ trong xoang mũi chảy ra, từng giọt rơi xuống đất, hình thành từng vệt màu đỏ ở trêи mặt thảm màu trắng.
Xích Dương nhịn xuống sự ghê tởm đang trào dâng cuồn cuộn ở trong lòng, nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ lên một tiếng: "Cút- -"
Nhưng mà Chung Thiên Thiên mắt điếc tai ngơ, cô cảm thấy cô đã sắp thành công rồi.
Chung Noãn Noãn tắm rửa xong, mặc một bộ áo ngủ liền chuẩn bị đi tìm Xích Dương, xem anh ở chỗ không quen có ngủ được không.
Vừa ra khỏi cửa liền thấy Giang Xu Uyển cầm một cốc sữa bò đi tới.
"Noãn Noãn, con đi đâu vậy? Mau vào phòng uống sữa bò."
Nhìn Giang Xu Uyển đứng ở ngoài hành lang không chuẩn bị tới tìm cô, giờ phút này lại làm bộ mẹ hiền thân thiết, trong nháy mắt, Chung Noãn Noãn liền biết mẹ con hai người này muốn làm cái gì.
Chung Noãn Noãn rất tin tưởng Xích Dương, vì vậy nên cô cũng không vội vàng.
"Cảm ơn mẹ, mẹ cứ để sữa bò ở trong phòng, chút nữa con uống." Vừa dứt lời, cô liền đi về phía phòng ngủ của Xích Dương.
"Noãn Noãn, đêm hôm khuya khoắt, con mặc một bộ áo ngủ đến phòng Xích Dương muốn làm cái gì?"
Giang Xu Uyển một tay nắm chặt quần áo của Chung Noãn Noãn, vẻ mặt căng thẳng. Thiên Thiên vừa mới đi vào không lâu, bà nhất định phải ra sức tranh thủ thời gian giúp con gái.
"Mẹ, Xích Dương là chồng chưa cưới của con, con đi xem chồng chưa cưới của mình, quan tâm anh ấy một chút, có gì không ổn sao?"
"Đương nhiên là không ổn!" Thanh âm của Giang Xu Uyển trở nên cao hơn.
"Noãn Noãn, con là con gái, con gái phải biết tự trọng, tự yêu! Chỉ có người con gái biết tự yêu bản thân thì đàn ông mới tôn trọng. Nếu như mình cũng không biết tôn trọng chính mình, thì làm sao đàn ông tôn trọng được?
Con từ nhỏ đã sống ở nông thôn, mẹ không trách con không hiểu chuyện, nhưng mà những điều mẹ dạy con, con cũng nhất định phải nghe. Con cùng Xích Dương mặc dù là quan hệ vợ chồng chưa cưới, nhưng dù sao hai người các con cũng chưa kết hôn! Hôn còn chưa kết, đêm hôm khuya khoắt, trò truyện cái gì?"
Chung Khuê Quân thấy vợ đã lâu đều chưa về phòng, nghĩ lại chẳng lẽ là vừa rồi ông nói quá mức? Thế là Chung Khuê Quân đi vào phòng của Chung Thiên Thiên, muốn xin lỗi hai mẹ con. Kết quả đẩy cửa phòng ra, hai mẹ con đều không ở trong phòng. Nghe được tiếng nói chuyện ở tầng hai, ông liền đi xuống nhìn xem.
"Hai người đứng trêи hành lang nói chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy Chung Khuê Quân đi xuống, sắc mặt Giang Xu Uyển trong nháy mắt biến đổi, ánh mắt hiện lên sự chột dạ.
Nhìn sắc mặt của vợ, lại nhìn một chút con gái sắc mặt không tốt, trong lòng Chung Khuê Quân hiện lên dự cảm không tốt.
"Ba, vừa rồi con muốn tìm Xích Dương nói chuyện, nhưng mà mẹ chết sống ngăn con lại, không cho con đi vào. Còn nói con tìm Xích Dương nói chuyện là hành vi không tự trọng, tự yêu."
Chung Khuê Quân đen mặt nhìn về phía Giang Xu Uyển.
Giang Xu Uyển chột dạ, ánh mắt trốn tránh, xấu hổ nói: "Noãn Noãn, con là con gái của mẹ. Nhưng mà con từ nhỏ không có mẹ ở bên cạnh, mẹ dạy con nhiều một chút là sai sao? Con là đại tiểu thư tập đoàn nhà họ Giang, con đi ra ngoài, mỗi tiếng nói mỗi hành động đều đại biểu cho nhà họ Chung cùng với nhà họ Giang. Mẹ hoàn toàn là vì muốn tốt cho con."
"Hóa ra là mẹ vẫn luôn cảm thấy con lên không được mặt bàn, không tự trọng, không tự yêu, nhục nhã danh dự gia đình?"