"Tất cả đều là Âu Minh Tịch bảo chúng tôi làm như vậy! Người phụ nữ kia ỷ vào cô ta là con gái phó thị trưởng, thường xuyên tìm chúng tôi ra tay hỗ trợ. Hơn nữa Âu Thành Hòa cũng thường xuyên giúp bang Thanh Long chúng tôi, cho nên tôi mới nhận việc này."
Cực độ hoảng sợ, Lôi Bằng nói chuyện ngược lại nhanh nhẹn.
Nghĩ đến cái gì, còn nói thêm: "Hơn nữa tôi cũng không phải bang chủ bang Thanh Long, thật sự không liên quan đến tôi! Nữ thần, cô.. Cô tạm tha mạng chó của tôi đi! Tôi thật sự cũng không dám làm chuyện như vậy nữa!"
"Tha?" Khuôn mặt Chung Noãn Noãn lạnh lùng, một chân liền đá Lôi Bằng bay xa 5 mét, thẳng đến đụng vào chiếc Minibus ở đằng sau mới dừng lại.
"Nếu là tôi không bản lĩnh, hôm nay đã bị các người trước dâm sau gϊếŧ. Các người sẽ bởi vì tôi nói một câu tha mạng liền tạm tha tôi sao? Còn không liên quan đến anh.. Chẳng lẽ anh không lấy tiền? Chẳng lẽ việc làm vừa rồi của anh là bất đắc dĩ? Ra tới làm việc, liền phải làm tốt chuẩn bị về lò tái tạo."
Xem Lôi Bằng sợ tới mức vẻ mặt dại ra, Chung Noãn Noãn nói: "Chẳng qua.. Anh nói anh không phải lão đại bang Thanh Long?"
Lôi Bằng một phen nước mũi một phen nước mắt mà lắc đầu: "Không phải! Bang Thanh Long của chúng tôi là bang phái lớn của thành phố Giang, phân tán ở các ngành nghề của thành phố Giang. Đến nỗi tôi, tôi xem như dòng bên, chính là sau khi giao nộp hội phí liền trực thuộc ở bang Thanh Long. Trừ bỏ tôi, anh em cấp dưới của tôi đều không phải người chính thức của bang Thanh Long."
"Vậy Âu Minh Tịch ra tiền cho các người đối với tôi trước dâm sau gϊếŧ, bang Thanh Long rốt cuộc có biết hay không?"
Nếu biết, cô khẳng định muốn đi diệt.
Không có ai có thể sau khi hạ sát tâm với cô, còn có thể tồn tại trên đời này.
"Biết.. Biết chuyện này chính là đại trưởng lão bang Thanh Long. Quan hệ của tôi với ông ta tốt, cho nên tôi nhận việc đều sẽ chia cho ông ta một nửa. Đến nỗi, bang chủ bang Thanh Long có biết hay không, chuyện này tôi liền không rõ ràng lắm."
Nghe xong Lôi Bằng nói, Chung Noãn Noãn không nói chuyện nữa.
Ngay khi Lôi Bằng cho rằng người phụ nữ này sẽ bỏ qua cho anh, hoặc là gϊếŧ anh, Chung Noãn Noãn từ bên trong túi lấy ra sản phẩm chuyên dùng cho gϊếŧ người cướp của -- phấn hóa thi.
Cái chai không lớn, Chung Noãn Noãn chỉ run lên một chút bột phấn ở trên một khối thi thể, liền thu cái chai lại.
"Anh, không muốn chết liền đem thi thể của những người này chồng chất lên trên thi thể này."
"Được được được!"
Vừa nghe nói chính mình không cần chết, chẳng sợ bị Chung Noãn Noãn biến thành thái giám, Lôi Bằng cũng là vui vẻ.
Giờ phút này bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt anh đã trở nên tái nhợt, nhưng anh vẫn chịu đựng đau nhức, bắt đầu di chuyển thi thể của các anh em.
Tuy rằng anh không rõ dọn thi thể để làm gì.
Bởi vì khoảng cách tất cả thi thể với thi thể bị thả phấn hóa thi tương đối gần, cho nên lúc Lôi Bằng đặt thi thể thứ hai lên trên, còn không nhìn ra manh mối.
Mãi đến lúc anh đặt thi thể thứ năm lên trên mới đột nhiên phát hiện..
Di? Tại sao chỉ có ba cái thi thể?
Khẽ meo meo nhìn Chung Noãn Noãn liếc mắt một cái, nghĩ thầm, người phụ nữ này sẽ không phải là muốn lăn lộn anh, cố ý di hai cái thi thể đi rồi đi?
Mẹ nó thật biếи ŧɦái!
Nhưng mà anh có thể làm sao bây giờ?
Anh cũng thực tuyệt vọng!
Cho dù người ta muốn chơi chết anh, liền vì nửa phần hy vọng kia, anh vẫn là muốn nghe lệnh với người?
Vì thế Lôi Bằng tiếp tục dọn thi thể.
Nhưng mẹ nó..
Người phụ nữ này đứng ở nơi đó rõ ràng liền không động đậy, vì sao thi thể anh đặt trên mặt đất vẫn là số lượng đó?
Lại dọn mấy cái, bởi vì ở phía dưới phấn hóa thi khuếch tán ở trên thi thể, thi thể cùng thi thể lại là kề tại cùng nhau.