Đi vào trường học, chờ đến tiếng chuông tan học vang lên, dưới cái nhìn chăm chú của đông đảo bạn học, Chung Thiên Thiên khuôn mặt ấm ức đi đến bên người Lãnh Kỳ Duệ.
"Lãnh thiếu tôi sai rồi, mong cậu buông tha nhà họ Cố!"
Lãnh Kỳ Duệ đang chôn đầu nghiêm túc học bằng cách nhớ những câu thơ từ mà lúc thi có khả năng sẽ thi đến, đột nhiên nghe được thanh âm của Chung Thiên Thiên, không vui mà ngẩng đầu lên.
Giờ phút này, Cố Minh Triết cũng đi vào phòng học, đi tới trước mặt Lãnh Kỳ Duệ.
"Lãnh thiếu, chào cậu, tôi là Cố Minh Triết, chồng chưa cưới của Thiên Thiên. Thiên Thiên có đôi khi nói chuyện không chú ý đúng mực, đắc tội cậu, hôm nay tôi đặc biệt mang cô ấy tới xin lỗi cậu. Còn mong cậu đại nhân có đại lượng, không cần so đo với cô ấy."
Lãnh Kỳ Duệ nhìn hai người ở trước mặt, trong lòng tuy rằng nghi hoặc bọn họ có phải uống nhầm thuốc hay không, vậy mà đột nhiên lại đây xin lỗi anh. Nhưng là xin lỗi đưa tới cửa, anh sao có thể cự tuyệt?
"Cố thiếu, nói thật, anh biết tôi nhìn đến anh cùng Chung Thiên Thiên ở bên nhau có cảm giác gì không?"
Thái độ của Cố Minh Triết rất tốt, "Lãnh thiếu mời nói."
"Chính là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu. Đương nhiên, này cứt trâu chỉ chính là Chung Thiên Thiên."
Chung Thiên Thiên: "..."
Cố Minh Triết: "..."
"Nói thật, Chung Thiên Thiên muốn diện mạo không diện mạo, muốn dáng người không dáng người, muốn đại não không đại não, vẫn là một đóa siêu cấp bạch liên hoa, Cố thiếu, ánh mắt của anh thực độc đáo."
Các bạn học vừa nghe bình luận này của Lãnh thiếu, sôi nổi cười vang lên
Chung Thiên Thiên mặt đỏ giống nhau muốn chảy máu, trong lòng tức giận xấu hổ và giận dữ, nhưng vì có thể làm thiếu phu nhân nhà họ Cố, cô chỉ có thể chịu đựng.
Cố Minh Triết cũng không tức giận, mà là thái độ thực tốt giải thích, "Có lẽ ở trong mắt mọi người Thiên Thiên có nhiều khuyết điểm như vậy, nhưng với tôi mà nói, này đó đều là vấn đề nhỏ, đều có thể tha thứ. Lãnh thiếu, hôm nay tôi mang Thiên Thiên đến trường học, đặc biệt đến nói xin lỗi với cậu, hy vọng cậu có thể tha thứ mọi sai lầm lúc trước của cô ấy. Nếu là cậu cảm thấy xin lỗi miệng còn chưa đủ, yêu cầu cái gì làm bồi thường tinh thần cậu cứ việc nói, có thể giúp Thiên Thiên làm, tôi nhất định làm."
Lời nói của Cố Minh Triết đưa tới một chúng nữ học sinh cảm thán, Chung Thiên Thiên vốn đã cảm thấy vô cùng mất mặt cũng sống lại dưới ánh mắt hâm mộ cùng lời cảm thán của các bạn học.
Có thể tú ân ái ở trước mặt các bạn học, rải cẩu lương, loại cảm giác này thật tốt, cả người Chung Thiên Thiên đều có chút lâng lâng.
"Cố thiếu thật đúng là tình bất tri sở khởi nhất vãng tình thâm. Được rồi, tôi cũng không phải là người keo kiệt gì, Tuy rằng Chung Thiên Thiên ghê tởm, nhưng cũng không phải bạn gái của tôi. Nếu hiện tại cô ta có bạn trai, vậy làm cô ta có bao xa cút rất xa, không cần cả ngày đều nghĩ chỉnh Noãn Noãn, ghê tởm Noãn Noãn. Nếu không tôi thấy cô ta một lần liền đánh một lần, đến lúc đó Cố thiếu cũng đừng trách tôi không bận tâm mặt mũi của anh."
Cố Minh Triết vừa nghe, lại là dễ dàng như vậy liền đi qua, vui vẻ lập tức gật đầu: "Được, tôi sẽ ước thúc cô ấy, làm cô ấy không cần quấy rầy Noãn Noãn cùng cậu."
"Thiên Thiên, em cũng nói chút cái gì đi?"
Vừa nghe Lãnh Kỳ Duệ đều đã tha thứ, Cố Minh Triết còn muốn cô lại tỏ thái độ, đột nhiên Chung Thiên Thiên thấy ấm ức, nước mắt lại rơi xuống.
"Lãnh thiếu, thực xin lỗi. Tuy rằng tôi không biết vì sao cậu chán ghét tôi như vậy, tôi cũng không biết rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì làm cậu chán ghét tôi như vậy.."
"Dừng!" Lãnh Kỳ Duệ nổi giận: "Cô đều không biết cái gì còn xin lỗi làm gì? Mẹ nó cô là Cố Minh Triết phái tới khôi hài, chuyên môn tới ghê tởm tôi đúng không?"
Sắc mặt Cố Minh Triết trầm xuống, tay nắm Chung Thiên Thiên dùng chút lực nhắc nhở Chung Thiên Thiên.