"Chuyện này thật là Noãn Noãn cùng Xích Dương quá mức." Cố Minh Triết ở một bên nói giúp Chung Thiên Thiên, làm Chung Thiên Thiên cảm động đến mức nước mắt đều nhanh rơi xuống.
Chung Khuê Quân lại không tiện mắng Cố Minh Triết, lại khó mà nói Xích Dương không đúng, ông phát hiện chính mình quả thực trong ngoài đều không phải người. Chỉ có thể nói: "Các người đi vào xem mẹ con đi, ba muốn đi quân khu một chuyến, liền đi trước."
Nhìn Chung Khuê Quân rời đi, Chung Thiên Thiên khóc đến thảm hại hơn.
Cố Minh Triết xem đến phiền lòng, nhưng mà nghĩ đây là công chúa nhỏ nhà họ Nam Cung, vì thế khí thế mới vừa dâng lên, nháy mắt liền tiêu đi xuống.
Duỗi tay dịu dàng ôm Chung Thiên Thiên vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ phần lưng của cô: "Ngoan, không khóc, có anh đây."
"Anh Minh Triết, anh sẽ chán ghét em sao? Em thật sự không có ý khoe khoang, em chỉ là ý tốt, chỉ là muốn giúp Noãn Noãn, ô ô ô.. vì sao Noãn Noãn lại nói em như vậy?"
"Sẽ không, Thiên Thiên, anh sẽ không chán ghét em. Em là vợ tương lai của anh, là người mà anh nhận định, cho dù toàn thế giới đều chán ghét em, anh cũng sẽ đứng về phía em. Anh biết em chỉ là muốn giúp Noãn Noãn, anh biết em có ý tốt. Không có việc gì, cô ấy không biết ơn thì thôi, một ngày nào đó cô ấy sẽ cầu đến chúng ta, em không cần đau lòng. Đến lúc đó chờ cô ấy cầu em, anh nói cô ấy giúp em được không?"
"Vâng." Chung Thiên Thiên gật đầu, nghĩ đến lời uy hiếp vừa rồi của Xích Dương, lại không nhịn được hỏi: "Anh Minh Triết, tình huống của Tiết Mễ Kỳ thế nào? Cô ta có thể tiếp tục cắn em không bỏ giống một con chó điên hay không?
Anh phải tin tưởng em, chuyện này thật sự không phải em làm! Là Tiết Mễ Kỳ nghe nói bởi vì hội đấu giá lần này kéo dài thời hạn, quy cách cũng biến cao, cho nên muốn mua một bộ lễ phục đẹp, mới tìm em mượn 3 vạn. Thật sự không liên quan đến em! Em.."
Cố Minh Triết nhìn khuôn mặt khóc lấm lem của cô, cảm giác có một vạn đầu thảo nê mã đang giẫm đạp trái tim anh.
Tìm sát thủ liền tìm sát thủ, ai làm chuyện lớn còn có thể không dính chút đồ vật dơ? Cần thiết ấm ức giải thích như vậy sao?
"Thiên Thiên, anh tin tưởng em, ở trong lòng anh, em là cô gái lương thiện nhất. Bên Tiết Mễ Kỳ anh đã chuẩn bị ba mẹ cô ta, có ba mẹ cô ta làm chứng, cô ta sẽ không lại cắn loạn em."
Mới vừa nói xong, một cổ vị chua cuồn cuộn, thiếu chút nữa đem cơm sáng nhổ ra.
Đúng lúc này, điện thoại Cố Minh Triết vang lên.
"Thiên Thiên, xin lỗi, anh nghe điện thoại."
Dứt lời, Cố Minh Triết liền nghe điện thoại: "Alo, ba, có chuyện gì không? Con đang ở bên Thiên Thiên, chuẩn bị đi thăm mẹ cô ấy, xương sườn của mẹ cô ấy bị chặt đứt.. Cái gì?"
Cố Minh Triết đột nhiên đại kinh thất sắc, hơn nữa vẫn là nhìn về phía Chung Thiên Thiên, làm Chung Thiên Thiên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: "Anh.. Anh Minh Triết, xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại nhìn em như vậy?"
"Ba, ba nói chính là thật sự?"
Chung Thiên Thiên nghe Cố Minh Triết nói, đó là nói với ba anh, nhưng mà Cố Minh Triết lại nhìn về phía cô, chẳng lẽ.. Hôn sự của bọn họ muốn hủy bỏ?
Nháy mắt, Chung Thiên Thiên sợ tới mức đều sắp không đứng yên.
"Tốt ba, ba đừng vội, chuyện này để con hỏi Thiên Thiên trước."
Dứt lời, Cố Minh Triết liền nhìn về phía Chung Thiên Thiên hỏi: "Thiên Thiên, gần đây có phải em đắc tội người nào hay không?"
"..."
Chung Thiên Thiên có chút ngốc.
Người cô đắc tội kỳ thật có rất nhiều, nhưng mà này liên quan gì đến Cố Minh Triết?
"Sau khi đính hôn cùng anh, em có đắc tội với ai không?"
Lời nói của Cố Minh Triết thực sự dọa đến Chung Thiên Thiên.
Chẳng lẽ có người không quen nhìn cô, nên nói bậy cô ở trước mặt ba Cố Minh Triết?