"Nhưng mà đã một tháng rồi em không nhìn thấy Xích Dương, em cũng rất nhớ anh ấy, cho nên em muốn cùng anh ấy ngồi cùng một chỗ."
Chung Thiên Thiên ấm ức: "Noãn Noãn, em còn không chịu tha thứ cho chị sao? Trước kia quan hệ của chúng ta rõ ràng rất tốt! Rốt cuộc là vì cái gì, tại sao một tháng không gặp, em lại đối xử lạnh nhạt với chị như vậy?"
"Chị nghĩ nhiều rồi, chúng ta mỗi ngày đều có thể gặp nhau. Nhưng Xích Dương lại khác, bởi vì tính chất công việc nên thường xuyên không gặp được anh ấy. Em đã một thời gian dài không được gặp anh ấy, cảm thấy vô cùng trống rỗng, tịch mịch, cô đơn, mong chị thông cảm. Chờ Xích Dương về bộ đội, chị muốn ngồi cùng em lúc nào, em đều đáp ứng."
"Con bé này, thật sự là không biết xấu hổ!" Giang Xu Uyển từ phòng bếp đi ra, một bộ cưng chiều trách mắng Chung Noãn Noãn.
"Chú Chung, chú là chủ một gia đình, cháu sao có thể ngồi vị trí này được, như vậy là không hợp lý."
Xích Dương đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, cũng không ngồi xuống.
Chung Khuê Quân thấy vậy, sợ khiến anh không vui, cười nói: "Được rồi, Thiên Thiên, cho dù con với Noãn Noãn tình cảm chị em sâu đậm, nhưng bây giờ có Xích Dương ở đây, con cũng phải quan tâm cảm nhận của Xích Dương một chút."
"..."
Chung Thiên Thiên ấm ức cắn môi, không muốn để Chung Noãn Noãn cùng với Xích Dương ngồi cùng một chỗ, còn muốn nói cái gì, Chung Khuê Quân thấy Chung Thiên Thiên không muốn chuyển chỗ ngồi, liền nói với Chung Noãn Noãn: "Noãn Noãn, con với Xích Dương qua bên này ngồi đi."
"Vâng."
Chung Noãn Noãn nhanh chóng đứng dậy, giống như là trêи người Chung Thiên Thiên có vi khuẩn vậy, kéo tay của Xích Dương sang phía bên kia bàn.
Xích Dương trở tay nắm chặt tay Chung Noãn Noãn, có thể cùng cô vợ nhỏ ngồi cùng một chỗ, còn có thể nắm tay cô vợ nhỏ ăn cơm, Xích Dương vẻ mặt thỏa mãn.
Trái ngược với vẻ mặt thỏa mãn của Xích Dương là vẻ mặt phẫn uất của Chung Thiên Thiên.
"Nào, Xích Dương, thử cái này đi. Đây là rượu nho mà cô của cháu đã tự mình đến nhà máy sản xuất rượu ở Margaux để mua. Nếu không phải có cháu, chú đều không nỡ mở ra!"
Dứt lời, Chung Khuê Quân liền định rót rượu cho Xích Dương.
"Chú Chung, láy nữa cháu còn phải lái xe về bộ đội, không thể uống rượu được."
Chung Khuê Quân sửng sốt, khuôn mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Chung Noãn Noãn thấy vậy nói: "Xích Dương, anh liền cùng ba em uống hai chén đi. Ba em với anh là cùng một cái bộ đội, cùng lắm thì hôm nay anh ở nhà em, ngày mai cùng ba em cùng nhau trở về bộ đội."
Lời nói của Chung Noãn Noãn đạt được sự đồng ý của cả nhà.
Giang Xu Uyển: "Đúng đúng đúng, hôn nay liền ở đây đi, đều là người một nhà, đừng khách sáo."
Chung Khuê Quân: "Đúng lúc xe của chú vừa mới mang đi bảo dưỡng, ngày mai chú còn có thể đi nhờ xe của cháu."
Chung Thiên Thiên: "Đúng vậy, anh Xích Dương, anh liền ở lại nơi này đi, dù sao nhà chúng ta có rất nhiều phòng."
Nghĩ đến có thể ngủ chung cùng với cô vợ nhỏ, dù là không chung một cái giường, Xích Dương cũng cảm thấy rất vui vẻ.
"Được, vậy cháu liền uống cùng chú."
"Ha ha, được! Nào, để chú rót rượu cho cháu."
Xích Dương cùng Chung Khuê Quân uống rượu, bầu không khí một lần nữa trở nên rất tốt.
Bản thân Xích Dương không ăn bao nhiêu, nhưng lại không ngừng gắp thức ăn cho Chung Noãn Noãn.
Nhìn trong bát đựng đầy thức ăn, mỗi loại đều là cô thích, trong lòng Chung Noãn Noãn tràn đầy cảm động, ra sức ăn cơm.
Cô với Xích Dương đính hôn cũng mới được ba tháng. Trong thời gian này, bọn họ hầu như không chung đụng chút nào. Thế nhưng mà Xích Dương lại nhớ rõ ràng sở thích của cô, chăm sóc cô cẩn thận từng li từng tí.
Anh cứ như vậy đối xử với cô sáu năm như một ngày, còn cô thì sao?
Xích Dương thích ăn cái gì, cô hoàn toàn không biết.
"Xích Dương, cháu đừng chỉ biết gắp thức ăn cho Noãn Noãn, cháu cũng ăn đi."
Chung Khuê Quân ở một bên đột nhiên phát hiện một vấn đề: "Ồ, cháu thuận tay trái à?"