Tháo dây an toàn, Chung Noãn Noãn nghiêng người về phía trước, hai tay ôm chặt lấy eo Xích Dương, vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận được hơi ấm trong lồng ngực và nhịp tim mạnh mẽ, chờ cho cảm xúc ổn định, cô trịnh trọng hứa hẹn: "Không! Em sẽ không ghét bỏ anh! Dù anh biến thành bộ dạng gì, dù anh mắc bệnh gì, em cũng sẽ không ghét bỏ anh. Vừa rồi em chỉ là đau lòng anh, lo lắng cho anh, muốn cùng anh cùng nhau đối mặt với bệnh tình mà thôi."
Lời nói của Chung Noãn Noãn khiến cơ thể của Xích Dương bỗng run lên.
Lúc này cô vùi đầu vào ngực Xích Dương nên không nhìn thấy, bởi vì lời nói của cô mà trêи khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không đổi của Xích Dương nở rộ một nụ cười.
Nụ cười đó đẹp đến mức tận cùng, giống như vạn năm sông băng dưới ánh mặt trời, hòa tan ra một dòng suối nhỏ, trong suốt, xinh đẹp mà thánh khiết.
Giờ phút này, anh giống như yêu tinh hấp thu tinh hoa của đất trời, ẩn mất một thân khí phách, toàn thân bao phủ bởi một vòng hào quang nhẹ nhàng tao nhã.
Lúc này, Chung Noãn Noãn chỉ cảm thấy rất đau lòng, hối hận vì lẽ ra cô không nên vạch trần vết sẹo của Xích Dương sớm như vậy, để anh cưỡng ép đem điểm yếu bày ra trước mặt cô.
Là do cô quá nóng vội.
Sáu năm sau bệnh của anh mới mất kiểm soát. Hiện giờ, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.
Tương lai còn có sáu năm thời gian, cô có thể từ từ giúp anh mở lòng, chờ anh hoàn toàn tín nhiệm cô, yên tâm cô, xem cô cùng chính mình như là một thể, cô sẽ cùng anh trị liệu.
Sau khi làm rõ ràng ý nghĩ, Chung Noãn Noãn mới nói: "Vừa rồi thấy anh không kiểm soát được tay lái, em lo lắng anh có phải thân thể không thoải mái hay không, cho nên mới hỏi anh. Nếu anh có chỗ nào không thoải mái, phải nhớ nhất định phải nói cho em biết."
Xích Dương vuốt vuốt lông xù xù đầu nhỏ trước ngực, thấy cô vẫn dịu dàng ngoan ngoãn như cũ, trong mắt tràn đầy dịu dàng: "Được."
Sợ cô không tin, anh nói thêm: "Vụ va chạm vừa rồi không phải do bệnh phát, mà là do em đột nhiên cầm tay anh.. anh có chút kϊƈɦ động, không chú ý, lúc này mới xảy ra tai nạn. Về sau sẽ không."
"Chúng ta sẽ vẫn luôn ở bên cạnh nhau, cho nên về sau anh không cần kϊƈɦ động như vậy."
"Được. Noãn Noãn, anh xin lỗi. Vừa rồi anh đã làm em sợ rồi."
Chung Noãn Noãn vội lắc đầu: "Em không sợ, em chỉ là lo lắng cho anh thôi."
Vấn đề của cô đã hỏi xong, nghĩ đến Xích Dương vừa rồi giống như có điều muốn nói, Chung Noãn Noãn rời khỏi ngực Xích Dương: "Vừa rồi anh muốn nói với em cái gì?"
"Hả?"
Cảm nhận được ôm ấp đột nhiên trống rỗng, Xích Dương nghiêm trọng không nỡ, có chút mất hồn mất vía, không biết Chung Noãn Noãn đang nói cái gì.
"Vừa rồi chúng ta đồng thời mở miệng. Anh để cho em nói trước vấn đề mà em muốn hỏi. Vậy còn anh? Anh muốn hỏi cái gì?"
"Anh chỉ muốn hỏi em là cảnh ngục bắt nạt em trước đó tên là gì? Ngoại trừ chuyện phạt em tự kiểm điểm mười tiếng đồng hồ, cô ta còn làm những chuyện gì nữa không? Em có phát hiện tù phạm nào khác trong phòng giam gần gũi với cô ta không?"
Người phụ nữ của Xích Dương anh sao có thể để vô cớ bị bắt nạt được, cho nên, người này anh nhất định phải truy tìm đến cùng.
Chung Noãn Noãn đang định nói chuyện, thì bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa sổ.
"Thịch thịch thịch!"
Xích Dương không vui quay đầu lại, hướng về phía bên ngoài cửa sổ bắn ra một đạo mắt lạnh. Thấy người đến là cảnh sát giao thông, anh mới hạ cửa xe xuống một khe hở nhỏ.
Cảnh sát giao thông đến nơi, thấy một chiếc Land Rover đâm một cây cổ thụ thành dạng kia, hơn nữa còn là ngược chiều đâm vào liền giận sôi máu.
Tay nghề của tài xế này phải nghịch thiên đến mức nào mới có thể đi ngược chiều đến bên này, còn đâm vào cây?