Giang Xu Uyển bị lời nói của Chung Thiên Thiên làm cho hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt: "Con gái, con đây là đang đào tim của mẹ con rồi! Mẹ thật vất vả mới đem con nuôi lớn, con sao có thể vì một người đàn ông mà muốn chết muốn sống? Con.."
"Con mặc kệ! Dù sao con liền muốn Xích Dương! Xích Dương là của con, Chung Noãn Noãn đừng mơ động vào người đàn ông của con!"
"Chung Thiên Thiên, Noãn Noãn là em gái con!" Chung Khuê Quân nghiêm nghị quát lớn.
"Ông câm miệng!" Giang Xu Uyển trực tiếp hét lên với Chung Khuê Quân: "Thiên Thiên vẫn là chị gái của nó đấy! Nó có đem chị gái nó để vào mắt không?"
Dứt lời, Giang Xu Uyển tranh thủ thời gian lau nước mắt cho Chung Thiên Thiên: "Đừng khóc, đừng khóc! Mẹ giúp con, mẹ giúp con! Mẹ nhất định sẽ giúp con đuổi Chung Noãn Noãn ra khỏi bên người Xích Dương có được hay không?"
"Mẹ, ô ô ô.. Mẹ nói phải giữ lời đấy!"
"Được rồi, được rồi! Mẹ biết! Tất cả là do con đ* kia, nó tại sao không chết ở bên ngoài! Ba tuổi bị bọn buôn người bắt cóc, nó tại sao lại có thể tìm trở về? Ở bên ngoài làm đồ nhà quê thật tốt, còn trở về làm gì? Đồ đê tiện!"
Thông qua kính chiếu hậu, Chung Khuê Quân trừng mắt nhìn Giang Xu Uyển, âm trầm hỏi: "Noãn Noãn ba tuổi bị bọn buôn người bắt cóc, có phải do bà cố ý hay không?"
Giang Xu Uyển trực tiếp xù lông: "Chung Khuê Quân, ông bị bệnh à? Giang Xu Uyển tôi mặc dù không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không phải là con buôn đem một đứa trẻ con ba tuổi bán cho người khác! Nếu như tôi thật sự muốn bán nó, tại thời điểm nó nhỏ hơn, chọn lúc ông không có ở nhà, tùy lúc tùy chỗ tôi đều có thể đem nó bán đi! Còn đợi đến lúc nó có ký ức mới bán, còn để nó có năng lực tìm trở về sao?"
Chung Khuê Quân cười lạnh: "Hy vọng bà có thể một mực tự tin như vậy."
"Thần kinh!"
Giang Xu Uyển đem mặt hướng sang một bên, không cùng Chung Khuê Quân tiếp tục đề tài này nữa.
* * *
Nhìn Maserati rời đi, Xích Dương cúi đầu nhìn về phía Chung Noãn Noãn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái sáng như vầng trăng, một đôi mắt đẹp giống như dải ngân hà rộng lớn, lấp lánh những ánh sao.
Hôm nay cô cùng ngày xưa rất không giống nhau.
Chung Noãn Noãn đứng ở bên cạnh cửa xe, bị Xích Dương nhìn khiến cho tim đập loạn xạ.
Hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ, đột nhiên không biết phải nói những cái gì.
Lúc này, cô gần như có thể cảm nhận được hơi thở mát lạnh của Xích Dương khi anh hô hấp dâng lên tại trêи mặt cô.
Trong lúc tim đập loạn xạ không thôi, bên tai cũng bắt đầu đỏ bừng.
Nhìn thấy cô vợ nhỏ ngày bình thường vẫn luôn lạnh lùng ngạo kiều, tuổi còn nhỏ liền có mấy phần phong thái nữ vương đột nhiên nhiều hơn mấy phần thiếu nữ ngượng ngùng, Xích Dương lúc trước còn bởi vì cử động của Chung Thiên Thiên mà sắc mặt đen như mực, trong nháy mắt giống như xuân về hoa nở.
Mặc dù không biết điều gì đã khiến cô thay đổi, nhưng mà sự thay đổi đột ngột của Chung Noãn Noãn đối với Xích Dương mà nói lại là rất hưởng thụ.
Giúp Chung Noãn Noãn mở cửa xe: "Lên xe đi."
"Ồ." Chung Noãn Noãn đáp rồi nhanh chóng ngồi vào.
Chờ cô ngồi xuống, Xích Dương đóng cửa xe, đi vòng về hướng ghế lái, đem cửa xe mở ra, ngồi vào trong.
Không khí trong xe lập tức liền trở nên căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên họ ở chung một chỗ kể từ lúc trọng sinh đến nay.
Trước đây mỗi một lần ở chung một chỗ, giữa bọn họ hoặc là không nói lời nào, hoặc là cô châm chọc, khiêu khích, cãi nhau với anh, hoặc là anh không chịu được đóng cửa bỏ đi.
Cho nên..
Chung Noãn Noãn phát hiện ra rằng cô không có kinh nghiệm ở chung một chỗ với Xích Dương, và cô không biết phải nói gì với anh trong bầu không khí như vậy.
Đột nhiên một bóng người từ trêи đỉnh đầu bao trùm đổ xuống, một khuôn mặt tuấn tú người người oán trách cũng phóng đại trước mặt cô.