- “ Mình xin lỗi nhé! mình quên béng mất, chưa kịp lưu số cậu.”
- “ Ừm! không sao. Hôm nay cậu rảnh không?”
- “ À! có, mình cũng đang rảnh.”
- “ Thế gặp nhau chút nhé! mình có chuyện muốn nói với cậu.”
- “ Chuyện gì mà nghe có vẻ nghiêm túc thế?”
- “ Cậu muốn gặp ở đâu!”
- “ Tuỳ cậu!”
- “ Được rồi! mình sẽ nhắn địa chỉ cho cậu.”
- “ Ô sờ kê.”
2 tiếng sau, Tuệ San có mặt tại địa điểm mà bạn cô gửi. Hác Kiến Vũ đã đợi sẵn ở đó, thấy cô Hác Kiến Vũ liền bước đến, chẳng kịp để Tuệ San chào hỏi Hác Kiến Vũ đột nhiên ôm chầm lấy cô. Hành động đó quá nhanh khiến cô không kịp phản ứng gì ngoài bất ngờ cả. Thật không may là cảnh tượng này đã bị một cameraman mà Tô Lạc Lạc thuê chụp lại.
- “ Hác Kiến Vũ….. cậu sao thế?”
Tuệ San khẽ vỗ vai Hác Kiến Vũ, lúc này cậu ta mới ý thức được việc mình vừa làm. Hác Kiến Vũ ngượng ngùng buông cô ra.
- “ Mình xin lỗi, mình có chút kích động….”
- “ Cậu có chuyện gì sao? sắc mặt của cậu không tốt cho lắm!???”
- “ Tuệ San… Có phải cậu đang che dấu điều gì đó đúng không?”
- “ Mình ấy hả??? làm gì có chứ!”
- “ Vậy cậu ngồi xuống trước đi!”
Tuệ San có hơi ngờ vực khi thấy thái độ khác lạ của Hác Kiến Vũ, cô cũng chẳng biết cậu ta gọi cô ra đây để làm gì nữa.
- “ Cậu uống gì?”
- “ Cho mình nước cam đi!”
- “ Vẫn là nước cam sao?”
- “ Này! Hác Kiến Vũ! đột nhiên cậu gọi mình ra đây rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
- “‘Nếu như mình nói mình nhớ cậu thì cậu có tin không?”
- “ Hahaha này! cậu lại trêu trọc mình đấy hả?”
- “ Mình nói nghiêm túc!”
- “ Thôi mà! đừng trêu mình như thế nữa, không vui chút nào.”
- “ Từ trước đến giờ chẳng lẽ cậu không nhận ra tình cảm của mình hay sao?”
- “ Tình cảm?”
- “ Phải! mình đã thích cậu từ rất lâu rồi!”
- “ Thích mình???”
Hác Kiến Vũ đột nhiên nắm tay Tuệ San và thổ lộ.
- “ Phải! mình thích cậu.”
mọi hành động của họ đều bị tên chụp lén chụp lại rất nhiều, hắn vô cùng đắc ý vì Tô Lạc Lạc hứa sẽ trả hắn nhiều tiền. Còn Tuệ San lúc này lại vô cùng lúng túng, cô rụt tay lại khiến Hác Kiến Vũ có chút hụt hẫng.
- “ Mình biết rất khó để tin nhưng điều mình nói là sự thật. Cậu cho mình cơ hội nhé!”
- “ Hác Kiến Vũ này! chắc cậu cũng biết mình là vợ của Mạc Phong Thần mà!”
- “ Vợ sao? cậu và anh ta chỉ là vợ chồng trên hợp đồng, mình biết tất cả rồi, cậu đừng vì mang ơn mà phải hy sinh bản thân như thế!”
- “ Cậu…… sao….sao cậu biết?????”
- “ Nếu như mình không biết được chuyện đó thì cậu định giấu diếm và chịu đựng như thế mãi sao? Tuệ San, mình sẽ giúp cậu thoát khỏi Mạc Tổng.”
- “ Hác Kiến Vũ, mình không biết tại sao cậu lại biết được chuyện hợp đồng giữa mình và Mạc Phong Thần, nhưng mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu!”
- “ Tuệ San, mình chỉ muốn cậu được hạnh phúc!”
- “ Bây giờ mình đang rất hạnh phúc!”
- “ Không thể nào Mạc Tổng chỉ đang lợi dụng cậu mà thôi! cậu nghe lời mình đi, mình sẽ giúp cậu.”
- “ Mình biết là cậu tốt với mình nhưng Hác Kiến Vũ à! thật sự bây giờ mình đang rất hạnh phúc.”
- “ Mình cũng có thể đem lại hạnh phúc cho cậu!”
- “ Mình biết điều đó nhưng trái tim mỗi người là khác nhau, cậu nói anh ấy lợi dụng mình nhưng cậu không biết rằng anh ấy đã giúp mình giành lại công ty, mỗi khi mình gặp nguy hiểm, người đầu tiên cứu mình chính là anh ấy, anh ấy giúp mình tìm ra chứng cứ để những kẻ hại chết ba mẹ và Vú Trần phải trả giá. Anh ấy đã giúp mình rất nhiều cho dù bây giờ Mạc Phong Thần có lợi dụng mình thì mình cũng bằng lòng chấp nhận…”
- “ Có phải cậu yêu Mạc Phong Thần?”
- “ Phải! mình yêu anh ấy.”
- “ Không sao! mình có thể đợi được.”
- “ Hác Kiến Vũ! mình rất cảm kích tình cảm của cậu nhưng có lẽ mình không phải là người cậu thực sự thích đâu.”
- “ Cậu đâu phải là mình? sao cậu hiểu được chứ!”
- “ Đúng! mình không phải là cậu nhưng mình biết cảm giác yêu một người là thế nào. Hác Kiến Vũ, nếu như cậu thật sự thích mình cậu sẽ không chịu nhún nhường tình cảm như thế!”
- “ Cậu nói đúng! đều là do mình không biết nắm bắt cơ hội, mình không dám nói ra tình cảm của mình.”
- “ Không khải đâu! rồi một ngày cậu sẽ tìm được một người mà bản thân có thể chiến đấu và hy sinh mọi thứ để ở bên cạnh người ấy.”
- “ Thế là mình tỏ tình thất bại sao?”
- “ Chúng ta vẫn là bạn được chứ?”
- “ Mình hỏi cậu một câu cuối. Mạc Phong Thần có yêu cậu như cách cậu yêu anh ta không?”
- “ Mình cũng không biết nữa nhưng mình chắc chắn một điều rằng mình muốn ở bên cạnh anh ấy.”
- “ Nếu mà Mạc Phong Thần làm tổn thương cậu thì cậu cứ nói với mình.”
- “ Cậu trả thù giúp mình hả?”
- “ Chắc chắn là như vậy rồi!”
Dù tỏ tình thất bại nhưng khi thấy Tuệ San hạnh phúc như vậy Hác Kiến Vũ cũng thấy vui trong lòng. Sau cuộc trò chuyện Hác Kiến Vũ định mời cô đi ăn nhưng buổi tối Tuệ San hẹn Mạc Phong Thần về nhà ăn cơm nên cô liền từ chối. Hác Kiến Vũ cũng vui vẻ chở cô về nhà, hai người đã nói rõ ràng với nhau và họ vẫn sẽ làm bạn bè như trước nhưng những hình ảnh mà gã chụp lén chụp được lại khiến người ta nghi ngờ về mối quan hệ của cả hai. Nhìn mấy tấm hình rõ nét mặt hắn hớn hở như được mùa, sau khi Tô Lạc Lạc chuyển tiền cho hắn thì toàn bộ ảnh chụp đều được gửi sang cho ả ta. Tô Lạc Lạc nhìn màn hình điện thoại nhếch miệng cười gian xảo.
- “ Đã đến lúc mày biến khỏi cuộc đời Phong Thần rồi…”