*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả đêm Tô Lạc Lạc vì tức tối mà không thể ngủ nổi, hai mắt thâm quầng như gấu trúc, nhưng sợ Mạc Phong Thần về sẽ nhìn thấy bộ dạng xấu xí đó nên cô ta đã ngồi trước bàn trang điểm gần mấy tiếng đồng hồ. Nhưng rốt cuộc thì Mạc Phong Thần vẫn ở lì lại Mạc Gia mà chẳng thèm về biệt thự,
Kể từ lúc biết Mạc Phong Thần chỉ xem Tô Lạc Lạc là em gái tâm trạng của Tuệ San khởi sắc hẳn, nói đúng hơn là cô luôn tin anh vì cô biết Mạc Phong Thần không bao giờ nói xuông cả, nhưng cô vẫn có chút lo sợ, cho dù Mạc Phong Thần không có tình cảm gì đặc biệt đi chăng nữa thì chắc gì cô gái đó cũng không. Vả lại cô ấy có thể nhờ Mạc Phong Thần tìm kiếm một căn hộ thích hợp kia mà, sao cứ nhất thiết phải chuyển đến nhà của anh kia chứ, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn thấy cô gái đó là đang muốn gần gũi với Mạc Phong Thần đây mà. Nhưng tiếc rằng ý định của cô ta không thành sự thật mất rồi, cả mấy ngày nay, sau khi xong việc ở công ty Mạc Phong Thần liền về Mạc Gia ăn tối, ăn tối xong thì lên phòng tắm rửa thay đồ rồi đi ngủ và dĩ nhiên là mỗi lần đi ngủ thì Mạc Phong Thần luôn ôm cô vào lòng, mấy ngày nay anh ngủ rất ngon giấc giường như Tuệ San chính là liều thuốc giúp anh thoải mái, chuyển về Mạc Gia cũng thật có lợi, cô và anh không còn mỗi người một phòng như ở nhà riêng nữa. Mạc Phong Thần đã dần quen với mùi hương của cô và quen cả việc ôm cô vào lòng rồi thì phải. Tiếng gió rít mạnh bên ngoài cửa sổ, những hạt mưa bắt đầu tý tách, biết cô sợ nên anh cứ thế ôm chặt cô vỗ về, hơi ấm và vòng tay của Mạc Phong Thần khiến Tuệ San an lòng, nếu có thể cô chỉ mong khoảnh khắc này đừng trôi đi, để anh bảo vệ cô mãi mãi trước mọi bão giông, để vòng tay này sẽ mãi ôm cô vỗ về như vậy….Và hình như cô đã Yêu anh mất rồi…
Vì mấy ngày không gặp được Mạc Phong Thần, nhắn tin hay gọi điện cũng không còn hiệu quả nữa, Tô Lạc Lạc bèn đích thân đến Mạc Thị tìm anh, vừa đến nơi cô ta đã bắt nhân viên lễ tân dẫn mình lên phòng làm việc của Mạc Phong Thần, ban đầu nhân viên có từ chối nhưng khi nghe thấy Tô Lạc Lạc tự xưng là Vợ sắp cưới của Mạc Tổng thì nhân viên lễ tân không dám ngăn cản nữa. Tô Lạc Lạc được đưa đến trước phòng làm việc của Chủ tịch, cô ta nhẹ nhàng gõ cửa.
Cốc…Cốc…cốc.
- “ Vào đi!”
Thấy Tô Lạc Lạc đi vào Mạc Phong Thần hết sức ngạc nhiên.
- “ Sao em lại đến đây?”
- “ Phong Thần! sao anh không về nhà? có phải anh tránh mặt em đúng không?”
- “ Sao phải tránh mặt em chứ? em ở đó thế nào? có thoải mái không?”
- “ Mọi thứ đều hoàn hảo… chỉ là không có anh ở đó.”
- “ Tại anh có nhiều việc cần giải quyết nên chưa về đó được.”
- “Anh nói dối! Có phải anh ở cùng vợ anh mấy ngày qua không?”
- “ Vợ chồng ở cùng nhau là lẽ đương nhiên mà?”
- “ Có phải anh còn giận em, nên anh mới làm thế?”
- “ Chuyện qua rồi, với lại chuyện em lúc trước cũng là nỗi khổ riêng, sao anh lại giận em kia chứ?”
- “ Anh vẫn còn tình cảm với em mà phải không? người phụ nữ đó chỉ là thay thế vị trí của em trong lòng anh phải không? bây giờ em trở về rồi, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”
- “ Lạc Lạc, câu chuyện của 8 năm trước và bây giờ đã hoàn toàn khác nhau, anh không muốn em hiểu nhầm thêm nữa, sở dĩ anh quan tâm em là vì anh coi em như em gái mà thôi.”
- “ Không đúng, em không tin.”
- “ Lạc Lạc, anh hy vọng em có thể hiểu và tôn trọng quyết định của anh.”
- “ Phong Thần! rồi một ngày anh sẽ trở về con người như trước đây mà thôi.”
nói xong Tô Lạc Lạc tức tối liền bỏ về, không ngờ rằng tình cảm của anh đã hoàn toàn thay đổi, Tô Lạc Lạc không tin, cô ta cố chấp nghĩ rằng Mạc Phong Thần chỉ đang nói dối mà thôi.
- “ Mạc Phong Thần, anh cứ chờ đó, nhất định em sẽ khiến anh trở về như xưa, sẽ không ai có được anh ngoài em đâu, anh chỉ có thể là của một mình em thôi……”