“OK!” Đinh Khiên nhún nhún vai, đi vào thang máy, lúc đến tầng hai dưới hầm, anh ta đột nhiên phát hiện cửa kim loại đó mở to, anh ta cả kinh, vội đi tới.
Đáng chết, lại có người có thể phá giải mật mã của anh ta!
Quả nhiên, bên trong sớm đã không còn bóng dáng của Đỗ Hân Dĩnh.
Cho đến lúc này, Đinh Khiên mới hiểu ra, những cảnh sát đó chỉ là đạn mù của Bắc Minh Hạo! Hắn ta lợi dụng những người đó để dời đi ánh mắt họ, mà hắn thì đến đây cứu Đỗ Hân Dĩnh đi!
A a a, con hồ ly ác độc đó!
Đinh Khiên tức giận điên cuồng, sớm biết thì nên nghe lời Ngọc Diệp, sớm một đao xử lý sạch sẽ người phụ nữ đó là xong!
Anh ta thất thểu và tầng trên: “Đỗ Hân Dĩnh người phụ nữ đó được cứu đi rồi.”
Ngọc Diệp vừa nghe, đi vài bước tới, hung hăng gõ vào đầu anh ta, Đinh Khiên rụt rụt cổ: “Được rồi, chuyện này tôi không đúng, tôi thừa nhận lỗi lầm còn không được sao?”
Ngọc Diệp lạnh giọng: “Nói với Thạch đi.”
Lúc này, trời đã mờ sáng, Tiêu Chí Khiêm chầm chậm giơ tay, tựa như muốn giơ ra ngoài cửa sổ, chạm tới ráng đỏ bình minh…
Điện thoại Đinh Khiên vang lên, anh nhận: “Thạch…” Nghe xong, sắc mặt anh thay đổi: “Tôi biết rồi!” Cúp điện thoại, anh vội nói: “Có tin tức của phu nhân rồi!!”
Tay của Tiêu Chí Khiêm, đột nhiên cứng lại đó, nửa ngày cũng không có phản ứng.
Thần sắc Ngọc Diệp hơi lạnh: “Ở đâu?”
“Ở gần nghĩa trang công cộng, anh ấy phát hiện người của Quần Ma Điện!”
Giọng anh ta vừa nói, người đàn ông vốn còn đang đứng trước cửa sổ, đã xông ra ngoài.
“Đi nhanh!” Đinh Khiên và Ngọc Diệp cũng lập tức đuổi theo, trong phòng khách chỉ còn lại Chu Nại Diên sợ bất tỉnh, nằm một mình trên sofa.
Đường quốc lộ ALChu Nại DiênChu Nại DiênTuyết Chi, nghĩa trang Thần Sơn.
Đinh Khiên lái xe xuống đường dốc vào đường Thần Sơn, đối diện nhìn thấy vài chiếc Limousine đen dừng ở công nghĩa trang.
Xe còn chưa dừng hẳn, Tiêu Chí Khiêm đã đẩy cửa xuống, Ngọc Diệp và Đinh Khiên theo sau.
Cửa nghĩa trang, có người trông chừng ở đó, nhìn thấy anh, lập tức cung kính nói: “Đường chủ Tiêu, chúng tôi là Đào Ngột Đường, nhận được tin tức của Thạch thì vội tới.”
Hai mắt Tiêu Chí Khiêm cuồng loạn, căn bạn không chứa bất kỳ chuyện của người nào ngoài Tuyết Chi, lướt qua như gió. Tính cách của Tiêu Chí Khiêm, mọi người đã sớm nghe nói, đều là thấy mà không trách.
Đinh Khiên phía sau vội chào hỏi một tiếng, đối phương gật đầu: “Người đều ở bên trong, các người nhanh vào đi, chúng tôi canh giữ ở đây.”
“Cảm ơn.”
Trong nghĩa trang yên tĩnh, từng hàng bia mộ chỉnh tề, những vong hồn dưới đất đều đang an nhiên say ngủ.
Thạch khoác áo khoác đen, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng dẫn người đứng trước mộ huyệt nắp quan tài bị mở ra. Mà đối diện anh, lại là sáu người đàn ông cao to quần áo xanh thẫm, chân mang giày chiến binh, trên mặt đều mang bịt mặt màu đen, đứng cách xa mười mấy mét, ngạo nghễ liếc nhìn. Dù Thạch lập tức đã bao vây họ, cũng căn bản như không để trong mắt.
Thạch cười lạnh: “Người của Quần Ma Điện quả nhiên lưu truyền không phải giả, mỗi người đều không sợ chết.”
Có người hừ lạnh, đùa giỡn chùy thủ màu vàng trong tay, lười biếng nói: “Muốn đánh thì đánh, ít phí lời.”
Cách tay Thạch động một cái, súng đã nắm trong tay, giọng nói lạnh đến xương cốt: “Phu nhân chúng tôi đâu?”
Đối phương cười khinh bỉ: “Ha ha, đây là thái độ các người cầu người ta sao?” Sự kiêu ngạo đó, không khác gì đại ca họ.
Thạch gật đầu, giao lưu với họ tới đây kết thúc, lập tức nâng cánh tay, họng súng nhắm chính xác vào đối phương, người phía sau cũng đều đồng thời giơ súng.
Chính vào lúc này, Thạch liếc thấy người đang đi về phía này, vội nghiêng người: “Cậu Tiêu.”
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm rơi trên nắp quan tài bị mở ra, đáy mắt nổi lửa, lúc này mưa gió nổi lên, trời đất đổi sắc, tựa như, bên tai chỉ vang lên tiếng gió gào thét.
Quan tài trống rỗng, từ đầu tới cuối đều không thấy bóng dáng cô, cho dù chỉ là cô ngủ say, chỉ cần có thể yên tĩnh nằm đó, đối với anh mà nói, thế giới này vẫn tồn tại, vẫn còn bốn bức tường, có thể nhốt anh bên trong.
Bây giờ, không thấy cô, những lời nói dối anh biên tập cũng bị chính mình tàn khốc vạch trần.
Thế giới của anh, trước nay không tồn tại…
Sáu người đối diện nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm, trong vô hình thu lại cười cợt, có người âm thầm điều chỉnh tai nghe nhét trong tai, thấp giọng nói: “Đại ca, Tiêu Chí Khiêm đến rồi.”
Trong tai nghe truyền tới giọng nói không nhanh không chậm của Thiên Ma: “Đó là người phụ nữ của anh ta, anh ta tới thì có gì kỳ quái?”
“Đại ca, chúng tôi phải làm thế nào?”
“Ha ha, khó được xem vở kích, tôi muốn xem xem, tên này sẽ thế nào.”
“Dạ.”
Tiêu Chí Khiêm không quay đầu, giơ tay ra, Thạch nhíu mày do dự vài giây, vẫn đưa súng trong tay, đặt vào lòng bàn tay anh.
Nắm chặt súng trong tay, anh đi tới.
Sáu người đó vừa nhìn, bất giác đều nắm chặt vũ khí nhìn chằm chằm anh.
Tiêu Chí Khiêm căn bản không nhìn họ, mà là đi thẳng tới trước bia mộ Tuyết Chi, quỳ xuống, nhìn cô trong tấm hình, anh cười.
Đám người Thạch sững sờ, nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm lộ ra nụ cười, trong lòng lập tức bị bao phủ bởi tràn đầy kinh thán và cảm động.
Vì gầy đi nhiều, gò má Tiêu Chí Khiêm hóp sâu, hốc mắt cũng hõm xuống. Cho dù như vậy, anh vẫn tuấn mĩ như kiệt tác thượng đế ban tặng, ngũ quan hoàn mỹ sắc nét, khí chất bình thản lại ưu phiền. Cho dù là những “ma quỷ” của Quần Ma Điện xưa nay hung ác, cũng không nhịn được nhìn anh như vậy không dời mắt, quên cả nguy hiểm.
Tay đặt trên tấm hình cô, từ từ nhắm mắt, khóe môi cong lên nụ cười hạnh phúc, dường như nhìn thấy dáng vẻ cô nũng nịu tức giận.
Trên má hiện ra núm đồng tiền, hóa thành hai con bướm triền miền, nhẹ nhàng nhảy múa. Người hai bên đều nhìn anh, lúc này, sự ấm áp của anh, kinh diễm của anh, anh… lại không chịu nổi một kích.
“Tuyết Chi…” thì thào trầm thấp như gọi người tình, làm đám người Thạch chấn kinh.
“Xin lỗi, chuyện đồng ý với em, anh làm không được.” Anh mỉm cưới, nhìn chăm chú cô trong tấm hỉnh: “Anh không cách nào trơ mắt nhìn em biến mất, anh càng không thể để lại một mình em… Bất kể là ở đây, hay là ở nơi khác, đều không thể…”
Kiên trì mấy ngày nay, đã là cực hạn của anh, lần nữa lại tới đây, anh mới kinh ngạc phát hiện, anh có thể chịu đựng bất kỳ đau khổ nào, chỉ duy nhất không thể chịu đựng sự rời đi của cô.
Sống tiếp, là cần lời nói dối và dũng khí. Đáng tiếc, lời nói dối đã bị phá, dũng khí cũng đã mất, anh giống như xác không hồn, còn có ý nghĩa gì?
Đinh Khiên đột nhiên mở to mắt, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo, Tiêu Chí Khiêm nói những lời này nghĩa là gì?!
Anh hoang mang nhìn Thạch, căng thẳng trên mặt Thạch cũng càng sâu, khẩn trương nhìn chằm chằm Tiêu Chí Khiêm, vội phân phó một tiếng: “Ngọc Diệp!”
Không cần anh nói, Ngọc Diệp sớm đã nắm chặt côn nhị khúc trong tay, lúc nào cũng có thể phóng tới đánh rơi súng trong tay anh.
Tiêu Chí Khiêm ngồi xuống, hai tay ôm bia mộ lạnh như băng của cô, dán gò má lên: “Đừng giận, nếu em muốn mắng anh, anh sẽ cho em mắng đủ…”
Cười, giơ súng lên…
Đám người Thạch kinh hô: “Đường chủ!”
Cùng lúc, côn nhị khúc của Ngọc Diệp ra khỏi tay, bay về phía súng của anh.
Tiêu Chí Khiêm dường như sớm đoán được, tùy tiện giơ tay một cái, đánh côn nhị khúc bay đi.
Thấy anh nhắm súng vào huyệt thái dương của mình, Thạch và Đinh Khiên bay tới: “Đường chủ, đừng!!”
Người của Quần Ma Điện cũng sợ ngốc rồi, Thiên Ma hét vội trong tai nghe: “Mẹ nó, tên này lại chơi lớn như vậy?! Mẹ kiếp, còn ngây ra đó làm gì? Nói cho anh ta biết, người phụ nữ của anh ta ở trong tay tôi!!’
“Dạ dạ!”
Người hai bên đều chạy về phía anh.
“Đường chủ!”
“Đường chủ Tiêu…”
Tiêu Chí Khiêm nhắm mắt, ngón tay đặt lên cò súng…
Xin lỗi, Tuyết Chi, đây là chuyện duy nhất, anh vị phạm lời thề.
Đột nhiên, một viên đá bay tới, đập lên cánh tay anh, sức lực rất lớn, làm cả cánh tay Tiêu Chí Khiêm tê dại, súng đột nhiên rơi xuống đất.
Tiêu Chí Khiêm giống như một con sư tử ngủ say đi chọc giận, hung hăng mở mắt, cả người tràn đầy chết chóc.
Bất kể là ai, anh phải tự tay xé rách hắn!!
Chính ngay lúc này, một giọng nói yếu ớt, như phá nát vì sao trên bầu trời, lướt qua trái tim anh.
“Tiêu Chí Khiêm…”
Nghe thấy giọng nói này, đám người Thạch không thể tin nổi tai mình, kinh ngạc trợn mắt há mồm, cứng ngắc quay đầu, nhìn về phía cửa.
Thiên Ma cả người xanh thẫm, mang kính đen, không kiên nhẫn đứng ở cửa, nửa người trên đỡ một người phụ nữ.
Nhìn thấy người phụ nữ đó, mọi người hít không khí, tiếp đó, kích động hét to: “A… là… là… phu nhân!!”
Đây là kỳ tích sao? Là kỳ tích sao?!
Trương Tuyết Chi treo trên người Thiên Ma, hai chân mềm yếu không có sức đứng vững, nhưng, cô lại sống, sống sờ sờ xuất hiện trước mặt họ! Họ không dám tin! Cũng không có cách nào tin! Nhưng kết quả, bày ra trước mắt, không cho phép họ không tin!
“Đường chủ, phu nhân, là phu nhân!” Viền mắt Đinh Khiên đỏ lên.
Thạch mở to mắt, sững sờ, muốn nói gì đó cũng chỉ há to miệng.
Nhìn thấy Thiên Ma, nhìn thấy Trương Tuyết Chi, Ngọc Diệp dường như đoán được toàn bộ quá trình của chuyện này. Cô từ từ rũ ánh mắt, khóe môi lạnh đạm, cuối cùng cong lên vài phần.
Nghê Thư… là cô sao?
Tiêu Chí Khiêm vẫn cứng đờ tại chỗ, không có phản ứng, không dám xoay người.
Bên tai anh mỗi ngày đều xuất hiện giọng nói này, có lẽ, đây chỉ là một ảo giác…
Tuyết Chi cố sức ngẩng đầu, nhìn thấy người đối diện, trong mắt cô tràn đầy nước mắt, nhẹ giọng: “Làm phiền anh, đưa tôi qua đó…”