Trong góc, Chiêm Gia Linh đang chỉnh lý đồ đạc, liếc mắt qua thì khóe môi nhếch lên mang theo sự châm biếm.
Sau khi xử lý sạch sẽ bàn làm việc, cô ta đi đến trước mặt ba người, hất mái tóc đẹp đó lên khiến Tiểu Tống hai mắt càng phát sáng.
“Ba phút nữa đến phòng họp nhỏ, tôi muốn mở cuộc họp.” Nói xong thì muốn rời đi.
“Đợi đã.” Dương Châu Kiệt gọi cô ta lại, đẩy đẩy cái kính trên sống mũi lên, nở một nụ cười xã giao thân thiện, không nhanh không chậm nói: “Cô Chiêm, xin hỏi, cô có quyền gì triệu tập cuộc họp?”
Chiêm Gia Linh quay người lại nhìn anh ta, nở nụ cười đầy kiêu ngạo: “Dựa vào tôi là trợ lý đầu tiên kiêm người lập kế hoạch tuyên truyền chothị trường của phó tổng.”
Tuyết Chi hơi nhíu mày, lần nữa đánh giá vị trợ lý này.
Dương Châu Kiệt cũng ngây ra, sau đó lại nghi hoặc, cười nói: “Cô Chiêm thật sự biết đùa, cô là trợ lý đầu tiên, vậy tôi là để bài trí thôi sao?”
Chiêm Gia Linh không hoảng không vội trả lời: “Lệnh điều động của tôi ở trên bàn.”
Dương Châu Kiệt không tin và cầm lệnh điều động trên bàn của cô ta xem thử, giấy trắng mực đen, quả nhiên điều cô ta đến làm trợ lý đặc biệt của Tiêu Chí Khiêm. Lông mày cũng anh ta nhíu chặt lại, để tờ giấy xuống, mỉm cười như một thân sĩ, đối diện với ánh mắt của Tuyết Chi và Tiểu Tống, anh ta nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu Tống buột miệng: “Không đúng, trợ lý Dương luôn là trợ lý của phó tổng!”
“Không có thư bổ nhiệm nhân sự chính thức, trợ lý Dương hiện nay cũngchỉ có thể làm công việc hành chính bình thường thôi.” Chiêm Gia Linh quay ra thách thức: “Tôi không thích có người đi họp muộn.”
Cô ta bước vào phòng họp nhỏ, Tiểu Tống không nhịn được muốn nhổ bãi nước bọt: “Đây đâu phải giá của trợ lý chứ? Tôi thấy giá của cô ta so với phó tổng còn lớn hơn!”
Dương Châu Kiệt chậm rãi lắc đầu: “Cô ta là tổng giám đốc Tiêu đặc biệt phái đến, trên danh nghĩa là trợ lý, thực quyền có thể còn lớn hơn cậu Tiêu.” Trong lòng anh ta hiểu rõ, cậu Tiêu hôm qua chọc giận tổng giám đốc Tiêu, hôm nay thì xuất hiện một Chiêm Gia Linh, rõ ràng là đến tiếp quản nơi này mà.
“Đi thôi,” Tuyết Chi đứng dậy, ánh mắt long lanh: “Đi xem thử trợ lý Chiêm của chúng ta mang đến chỉ thị gì.”
Thấy cô di chuyển, Tiểu Tống và Dương Châu Kiệt cũng đi theo vào phòng họp nhỏ.
Chiêm Gia Linh quét mắt qua mấy người, mở miệng nói: “Công ty cần là thành tích, không phải nơi để mọi người yêu đương và tâng bốc nhau.”
Tuyết Chi hơi nhướn mày rồi mỉm cười. Dương Châu Kiệt dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, không nói một lời.
Sau khi nói về trọng tâm công việc xong, cô ta hạ lệnh: “Sau này, có bất cứ chuyện gì đều phải báo cáo trước với tôi, tôi sẽ đi bảo cáo lại với phó tổng.”
“Ầu,” Tuyệt Chi khẽ cười ra tiếng: “Nói như vậy, phó tổng ngược lại thật sự trở thành vật trang trí rồi.”
Chiêm Gia Linh khinh khỉnh nhìn cô: “Cô Trương, đây là công ty, tất cả mọi chuyện đều phải dựa theo trình tự mà làm, khi cô nhận chức không có tham gia khóa đào tạo nghiệp vụ cho nhân viên sao?” Nói xong, cô ta lại vờ như bừng tỉnh: “Ồ, tôi thiếu chút quên mất, bối cảnh của cô Trương rất đặc biệt, vào công ty không đi cửa lớn, đương nhiên sẽ không rõ mấy thứ này.”
Chiêm Gia Linh đứng dậy: “Được rồi, đều ra ngoài làm việc đi.”
Sau khi cô ta rời đi, ánh mắt của Dương Châu Kiệt và Tiểu Tống nhìn vào Tuyết Chi: “Tuyết Chi, cô ta hình như không thích cô!”
Tuyệt Chi cũng không có tức giận gì, khẽ mỉm cười, chậm rãi đứng dậy:“Trò của phụ nữ, tôi thấy nhiều rồi.” Nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Hy vọng cô ta đừng là con hổ giấy, để tôi quá thất vọng thì sẽ không hay nữa.”
Thấy dáng vẻ này, trong lòng hai người hiểu rõ, Chiêm Gia Linh này coi như đã triệt để chọc giận cô rồi.
Buổi chiều, Dương Châu Kiệt nhận được cuộc gọi của Gia Nhi hẹn thời gian ký hợp đồng.
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ chuyển lời cho phó tổng.” Dương Châu Kiệttắt điện thoại, vừa định vào phòng làm việc của Tiêu Chí Khiêm thì bị Chiêm Gia Linh gọi lại: “Có chuyện gì?”
Dương Châu Kiệt lúc này mới nhớ ra, “trợ lý đặc biệt” này của anh sớm đã hạ lệnh rồi.
“Buổi chiều phải cùng phó tổng đi ký hợp đồng.”
Chiêm Gia Linh gật đầu; “Tôi sẽ báo cáo với phó tổng.” Khi đi qua cô ta có liếc anh ta một cái: “Tôi nhớ, lúc họp tôi đã nói rất rõ ràng rồi,có bất cứ việc gì phải thông qua tôi trước.”
Dương Châu Kiệt mỉm cười lịch lãm, nụ cười rất văn nhã: “Không vấn đề, trợ lý Chiêm.”
Ánh mắt cao ngạo đó của Chiêm Gia Linh dần thu lại, gõ gõ cửa rồi bước vào phòng làm việc của Tiêu Chí Khiêm.
Tiêu Chí Khiêm có thói quen đứng trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì, Chiêm Gia Linh đi tới, giọng nói rõ ràng: “Phó tổng, bên tổng giám đốc Vương vừa gọi điện tới, hẹn anh chiều nay đi ký hợp đồng.”
Tiêu Chí Khiêm vẫn yên lặng như cũ, Chiêm Gia Linh hơi cau mày, tưởng anh không nghe thấy rồi nói lại một lần.
Tiêu Chí Khiêm vẫn không thèm nhìn cô, dường như chìm đắm trong thế giới của bản thân, không bị can thiệp.
Chiêm Gia Linh cảm giác lòng tự tôn bị sỉ nhục, hít thở sâu, đè nén cơn giận trong lồng ngực, ngước lên nhìn anh: “Phó tổng, nếu anh không hài lòng về sự sắp xếp này, tôi có thể liên hệ với tổng giám đốc Vương đổi sang hôm khác…”
Không đợi cô nói xong, Tiêu Chí Khiêm quay lại, đôi mắt lạnh lẽo đầy hơi sương nhìn vào cô ta. Mặc dù lạnh, nhưng một ánh mắt đó, dường như có một ma lực vào đó thẩm thấu vào cô ta khiến Chiêm Gia Linh ngây người tại chỗ.
Cười lạnh, lại giống như hoa đào nở rộ.
“Tôi không cần người tự cao tự đại.”
Chiêm Gia Linh thật sự không dám tin vào bên của chính mình, từ ngày cô vào công ty đến giờ chưa từng chịu sự xúc phạm như này!
Ngực cô ta phập phồng, hai tay siết chặt, đôi mắt lạnh lùng hằn học nhìn anh, bởi vì quá kích động mà má cô ta đỏ bừng.
Đáng chết, người đàn ông này có tư cách gì nói cô tự cao tư đại chứ?!
Nhưng cô ta có tức giận hơn nữa cũng không quên việc tổng giám đốc Tiêu giao cho, cố gắng đè nén cơn giận xuống, lạnh giọng nói: “Phó tổng,ta ra ngoài trước.”
Nhìn thấy cô ta đi ra với vẻ mặt rất khó coi, Dương Châu Kiệt coi như mãn nguyện.
Tưởng trợ lý của cậu Tiêu dễ làm như vậy sao? Anh ta đã từng chịu sự không ít khí lạnh của cậu Tiêu rồi!
Tuyết Chi cũng nhìn thấy, ngược lại cũng có chút đồng cảm với cô ta, chỉ cần không đụng vào những thứ mà Tiêu Chí Khiêm để tâm, cứ làm vật trang trí, cô ta chẳng qua chỉ là thứ thêm vào mà thôi.
Không lâu sau, Tiêu Chí Khiêm đi ra, trên người mặc cả cây đen trông rất thần bí lịch lãm vô cùng. Hình như theo bản năng, ánh mắt đầu tiên là nhìn ra Tuyết Chi. Khoảnh khắc nhìn thấy cô thì sẽ xuất hiện sự dịu dàng thâm tình hiếm có đó.
Nhưng khi ánh mắt chạm nhau, trái tim của Tuyết Chi đã lỡ nhịp, tronglòng muốn hét lên, yêu nghiệt yêu nghiệt, lực sát thương bức thẳng đến giới hạn chịu đựng của cô rồi.
Ánh mắt không dễ gì chuyển từ người cô ra chỗ khác, anh nhàn nhạt gọi một tiếng: “Châu Kiệt.”
Nghe thấy lệnh hiệu triệu của cậu Tiêu, Dương Châu Kiệt giống như cắttiết gà, cầm theo hợp đồng đã chuẩn bị xong xuôi, tinh thần phấn chấn đi đến.
Tuyết Chi nhìn thế, vội vàng kéo anh lại: “Còn em?”
Chị Hạnh có dặn phải đi theo anh ra ngoài, anh sao chỉ kêu một mình Châu Kiệt mà không gọi cô?
“Em ở lại.” Anh nhẹ nhàng nói.
“Tại sao?”
Tiêu Chí Khiêm không trả lời, trong ánh mắt mang theo sự sủng nịnh, giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô coi như an ủi, sau đó thì muốnrời đi.
“Chờ đã!”
Chiêm Gia Linh lên tiếng, thần sắc vẫn cao ngạo nhìn hai người: “Phó tổng, không để ý thì tôi cũng đi.” Mặc dù có hỏi nhưng đã cầm cả túi rồi, bước chân nhàn nhã đi trước hai người.
Tiêu Chí Khiêm cũng chả thèm nhìn cô ta, trực tiếp đi về phía thang máy.
Tuyết Chi không vui ngồi trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, nghĩ không ra tại sao anh không đồng ý?
Ba người bước vào thang máy, Dương Châu Kiệt không nhịn được, đứng sát lại Tiêu Chí Khiêm khẽ nói: “Phó tổng, tại sao không dẫn Tuyết Chi đi cùng?”
Đứng sau hai người, Chiêm Gia Linh cũng nheo mắt lại.
Tiêu Chí Khiêm trầm mặc, đến khi thang máy đến tầng một mới lười biếng mở miệng: “Tôi sợ, ông ta hôm nay ngay cả 30% còn lại cũng không giữ được.”Dương Châu Kiệt đẩy đẩy mặt kính nghi hoặc, nhất thời không hiểu ý của Tiêu Chí Khiêm là gì.
Còn Chiêm Gia Linh càng nghe không hiểu, việc này liên quan gì đến Trương Tuyết Chi?
Bỗng nhiên, Dương Châu Kiệt nhớ ra cái gì đó, vỗ trán: “Hóa ra thì vậy!”
Anh ta cuối cùng cũng hiểu rồi, 20% đó của tổng giám đốc Vương thế nào lại mất rồi!!
Trong ánh mắt khó hiểu của Chiêm Gia Linh, anh ta lắc đầu mỉm cười, tính chiếm hữu của cậu Tiêu thật sự không phải mạnh bình thường! Tay củaChi quy nhân chẳng qua bị tổng giám đốc Vương đó nắm có vài giây thì tựnhiên mất 20% lợi nhuận, nếu để ông ta biết được sự thật, sợ rằng sẽ hối hận lắm đây!
Sau khi giúp Tiểu Tống xử lý một vài văn kiện xong, Tuyết Chi thấy nhàm chán nằm bò ra bàn. Chức trợ lý của giám đốc bộ phận công chúng nàythật ra không có nội dung công việc mang tính thực chất nào cả, chỉ cần quản lý tốt hình tượng của Tiêu Chí Khiêm là Ok rồi.
Ài, nhàn rỗi quá cũng là một sự giày vò!
Vào lúc này, điện thoại của cô vang lên.
“Alo?”
Đầu bên kia truyền đến giong nói rất khoai thai: “Tuyết Chi, là tôi, Trương Tề.”
“Ừm, Trương Tề à, tìm tôi có chuyện gì?”
“Tuyết Chi, cái đó… Sau khi tan làm cậu có rảnh không?” Trương Tề hỏirất cẩn thận, sợ cô sẽ từ chối: “Tôi muốn mời cậu đi ăn cơm.”
Tuyết Chi nhìn thời gian, còn một tiếng nữa là được tan làm, đoán chắc Tiêu Chí Khiêm không về nhanh như vậy đâu liền sảng khoái đồng ý: “Được.”
Trương Tề thở phào nhẹ nhõm, lập tức vui vẻ nói: “Cậu sau khi tan làm tôi sẽ đón đến cậu.”
“Ừm.”
Tuyết Chi hết giờ liền ra khỏi công ty, xe của Trương Tề đã chờ sẵn ở cửa rồi, vẫy vẫy tay với cô: “Tuyết Chi, ở đây!”