“Anh là ai?” Một âm thanh hết sức lạnh lùng từ đầu dây bên kia truyền
đến, nhân viên phục vụ vốn nhút nhát lại bị dọa cho càng hoảng sợ, gấp
gáp giải thích: “Thưa anh, đây là quán cafe, cô gái mà anh muốn tìm đã
uống rượu say rồi, có thể làm phiền ngài đến đón cô ấy không ạ?”
Nhân viên phục vụ vừa dứt lời, sự căng thẳng không thể giải thích đột
nhiên được dịu đi một chút, sau khi báo địa chỉ và cúp điện thoại, anh
ta lại không tự chủ rùng mình một cái.
Không bao lâu sau có hai người đàn ông đi đến quán cafe, vẻ bề ngoài
vô cùng nổi bật, dáng người cao ráo, sự xuất hiện này vô tình tạo ra một
bầu không khí phấn khích vô hình, lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt.
Tiêu Chí Khiêm liếc mắt liền thấy Tuyết Chi đang gục đầu lên bàn, đôi
mắt đầy lo lắng lập tức dịu dàng, bước đi tới chỗ cô, ngồi xổm xuống,
nhẹ nhàng chạm vào má cô: “Tuyết Chi!”
Tuyết Chi say rượu đến hoàn toàn bất tỉnh, mặt đỏ như một con tôm đã
được nấu chín. Đuôi lông mày của Tiêu Chí Khiêm khẽ nhướn lên, không nói
hai lời liền đem cô bế lên, bước đi ra ngoài. Đối diện với Vy Hiên, tới
liếc nhìn một cái cũng không có, nếu như Vy Hiên biết được chuyện này,
đoán chừng cô ấy chắc chắn sẽ tức giận đến mức la hét.
Sau khi Thạch đã trả tiền xong, vừa định rời đi thì đã bị nhân viên
phục vụ ngăn lại, đối mặt với người đàn ông lạnh lùng, sợ hãi lên tiếng:
“Thưa anh, cô gái này…cô gái này còn có một người bạn ở đằng kia.”
Thạch quay đầu lại, đảo mắt liếc nhìn qua phía nhân viên phục vụ chỉ, nhàn nhạt nói ba chữ: “Tôi không quen.”
Mặc dù anh ta vẫn nhớ rõ cô gái ấy tên là Vy Hiên.
“Thế nhưng mà… cô gái này cùng cô ấy…”
Lông mày của Thạch nhíu lại, nghĩ đến việc Tuyết Chi tỉnh lại nhất
định sẽ tìm Vy Hiên, cuối cùng vẫn là phải miễn cưỡng bước qua đó, đứng ở
một bên, nhìn chằm chằm vào cô: “Này!”
Vy Hiên vẫn đang ngáy, ngủ ngon lành, không biết trời đất…
Nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt tựa
như tha thiết khẩn cầu: “Xin anh làm việc tốt đi, xin anh mang cô gái
này đi đi!”
Đôi má lạnh lùng của Thạch thoáng co giật không kiểm soát, sau một
hồi đắn đo, dường như đã hạ quyết tâm rất nhiều, cầm cánh tay của cô
lên, phút chốc vác cô lên trên vai. Động tác vô cùng thô lỗ, nhưng lại
không làm mất đi hình tượng. Ngay lập tức lại chinh phục ánh mắt của
những người phụ nữ khác đang ở đó, nhìn thẳng vào cánh tay mạnh mẽ của
anh, cơ bắp hiện lên rất rõ ràng.
Cảm thấy được những ánh mắt nóng rực như muốn thiếu đốt ở phía sau
lưng, anh hận không thể nuốt sống cô, cơ thể Thạch trở nên cứng đờ, bước
chân càng lúc càng lớn, vội vã rời đi.
Đầu của Vy Hiên hướng xuống, cô thật sự cảm thấy không thoải mái khi
bị vác ngược, dạ dày không thể chống lại được sự khó chịu này, vừa đi
xuống cầu thang một đoạn, cô liền há miệng mà nôn ra.
Thạch đột nhiên sững người.
Vy Hiên đem toàn bộ bánh bao, bánh quẩy, cháo gạo ăn lúc sáng nôn hết
lên trên chiếc áo choàng màu đen tuyệt đẹp của Thạch. Anh buông tay
trái lên hai bên chân, khẽ siết chặt một chút, gương mặt nam tính lộ vẻ
kinh ngạc vì đã bị làm nhục liên tiếp nhiều lần.
Đem tất cả trong dạ dày nôn ra hết rồi, Vy Hiên cuối cùng cảm thấy
thoải mái hơn một chút, sau đó lại nghiêng đầu tiếp tục ngủ, không quên
phát ra một tiếng càu nhàu nhỏ…
Tiêu Chí Khiêm đặt Tuyết Chi vào ghế sau của xe, nhìm chằm chằm vào
gương mặt đỏ hồng xinh đẹp đang khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt
đột nhiên trở nên dịu dàng, cúi người hôn lên môi cô. Càng hôn, anh càng
cảm thấy cổ họng thắt lại, ánh mắt vô tình liếc xuống ngực cô, hai bầu
ngực trắng nõn và mềm mại lộ ra trước mặt anh, lập tức ánh mắt xiết
chặt, bụng dưới như có lửa lớn đang đốt cháy.
Anh nhanh chóng rời đi, di chuyển ánh mắt, không hề liếc nhìn cô thêm một cái nào nữa, lồng ngực mơ hồ nâng hạ một cách gấp gáp.
Cho dù dục vọng càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi khó có
thể kiểm soát, nhưng anh vẫn liều mạng mà kìm nén, anh không muốn chiếm
lấy cô khi đó là điều mà cô không muốn!
Lúc này, Thạch kéo cửa bên ghế phụ ra, xụ mặt, động tác thô lỗ đem Vy
Hiên trực tiếp nhét vào, cho dù sắc mặt rất khó coi nhưng vẫn nghiến
răng giúp cô ấy thắt dây an toàn. Sau đó đi vòng qua ngồi vào ghế lái và
khởi động xe.
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm vẫn đang nhìn bên ngoài cửa sổ, giọng nói vừa lạnh lùng lại vừa nhẹ nhàng vang lên: “Áo choàng đâu?”
Thạch vốn im lặng, sau đó nghiến chặt hàm răng, một lát sau mới bình tĩnh trả lời: “Vứt rồi!”
Tiêu Chí Khiêm không hỏi thêm câu gì, Thạch cũng không nói gì nữa, chỉ có hai cô gái ở trong xe liên tiếp thi nhau ngáy.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, điện trong phòng đã bật sáng
lên, Tuyết Chi mới lắc lắc cái đầu nặng trịch, giãy dụa mở hai mắt ra.
Đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai khiến cho nhiều người rung động của
Tiết Chí Khiêm, đôi mắt dường như đang say, không hề chớp mà nhìn chằm
chằm cô, dịu dàng, trìu mến và tràn đầy dục vọng.
Rượu khiến não cô phản ứng chậm đi vài phần, bối rối nháy mắt mấy cái, sau đó hờ hững nhìn anh.
Khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng, đôi mắt phượng nheo híp lại, óng ánh đầy nước, tựa như một bữa ăn ngon miệng cám dỗ anh…
Tay phải xoa má Tuyết Chi, anh đột nhiên nhoài người về phía trước, đưa lưỡi ra chiếm hữu môi cô.
Tuyết Chi triệt để sững sờ, lập tức bừng tỉnh, phớt lờ nụ hôn của anh, đột nhiên kêu lên: “Vy Hiên!”
Tiêu Chí Khiêm khẽ nhướn lông mày, ánh mắt tràn đầy sự trách móc nhìn cô: “Em không tập trung.”
Tuyết Chi trong đầu chỉ toàn có Vy Hiên, qua loa xoa xoa tóc anh, lập
tức hỏi: “Tiêu Chí Khiêm, vì sao em lại ở đây? Vy Hiên đâu rồi? Em nhớ
là lúc sáng tụi em vẫn đang uống… uống cafe!”
Tiêu Chí khiêm nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt nhăn nhó: “Về sau, khi
tôi không có ở đây, tôi không cho phép em đi uống cafe nữa.” Giọng điệu
nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại âm thầm lộ ra một lực rất mạnh mẽ không
thể kháng cự.
Tuyết Chi xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, nhấc chăn ra đi xuống giường, nhìn
quanh căn phòng lạ lẫm này rồi tò mò lên tiếng hỏi: “Đây là đâu?”
Sau lưng không có tiếng trả lời, cô hoài nghi quay đầu nhìn lại, ánh
mắt liền bắt gặp khuôn mặt Tiêu Chí Khiêm đang đỏ bừng nhìn mình chằm
chằm.
Tuyết Chi cúi đầu nhìn xuống, chiếc áo len màu xanh da trời cổ chữ V
rộng đang lệch trên người, để lộ ra một phần vai và bầu ngực của cô. Cô
không nghĩ nó phù hợp! Vào giữa mù hè, có rất nhiều cô gái mặc quần áo
mát mẻ đi trên đường phố, rất nhiều!
Lại ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt gợn sóng mùa xuân của Tiêu Chí
Khiêm khiến cô không thể nhịn cười, đứng tại chỗ, hai tay khoanh trước
ngực, bầu ngực vốn dĩ đầy đặn lại càng trở nên đẫy đà và quyến rũ mê
người, lập tức cô nháy mắt trêu chọc: “Đẹp không?”
Ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm sáng bừng lên, môi cười tươi, nhẹ nhàng gật đầu: “Đẹp!”
Tuyết Chi lại tiến lên hai bước, cúi thấp người xuống: “Chưa từng nhìn thấy sao?”
Tiêu Chí Khiêm nghe cô hỏi như thế, không phủ nhận ngay lập tức như Tuyết Chi mong đợi, mà do dự một lát.
Tuyết Chi vốn là đang đùa giỡn, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, đôi mắt
nheo lại, lộ ra một tia không vui: “Như vậy là đã từng nhìn thấy rồi?”
Tiêu Chí Khiêm nhìn cô, chậm rãi gật đầu.
Tuyết Chi khẽ nhướn lông mày, bên ngoài tỏ ra tươi cười nhưng trong lòng thì không: “Nhìn thấy ở đâu?”
“Đinh Khiên gửi hình ảnh cho tôi xem.” Đối mặt với Tuyết Chi, Tiêu Chí Khiêm thành thật có gì nói nấy.
“Hình ảnh gì?”
“Một vài người phụ nữ không mặc quần áo.”
“À!” Tuyết Chi cười, nhưng lại để lộ hai hàm răng trắng đang nghiến
chặt nhau: “Đẹp không?” Đáy lòng sớm đem cái mũ màu xanh lá cây kia mắng
mấy trăm lần! Muốn thưởng thức thì tự chính mình thưởng thức là đủ rồi,
lôi kéo Tiêu Chí Khiêm cùng xem để làm gì!
Anh lắc đầu…
“Bỏ đi, em không tin đâu!” Cái miệng nhỏ nhắn của Tuyết Chi có chút
cong lên, bộ dạng xinh đẹp dễ thương vô cùng khiến Tiêu Chí Khiêm miễn
cưỡng nhìn đi chỗ khác: “Cơ thể của những người phụ nữ kia rất quyến rũ,
chỗ cần nhô đều nhô, chỗ cần lõm đều lõm, đàn ông đều sẽ rất thích.”
Không cố ý, sự ghen tuông đã tràn đầy ra!
Tiêu Chí Khiêm nhìn cô, sau đó nhìn vào ánh mắt của cô.
Chẳng biết từ lúc nào, anh đã đứng trước mặt Tuyết Chi, đôi mắt cụp
xuống nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, ánh mắt di chuyển từ khuôn mặt
trắng hồng đến chiếc cổ xinh đẹp của cô, sau đó lại tiếp tục chuyển
xuống phía dưới, cuối cùng, dừng lại trên ngực cô, đôi mắt Tuyết Chi
liền tối sầm lại.
Bị ánh mắt đầy dục vọng của anh lướt qua cơ thể, làn da của Tuyết Chi
đột nhiên nóng lên, không ý thức lùi lại phía sau, vội vàng kéo cổ áo
lên. Cô sai rồi! Sau này cô sẽ không bao giờ dám mặc đồ hở đứng trước
mặt anh nữa, đây là cố tình khiến người khác phạm tội!
Đằng sau cổ phảng phất hơi thở dịu dàng và ấm áp của anh: “Tôi chỉ đối với em có phản ứng.”
Tuyết Chi chợt ngẩn người, đôi má ửng hồng một cách nhanh chóng, xấu
hổ ho khan vài tiếng: “Em..em…em đi ra ngoài tìm Vy Hiên.” Sau đó nhanh
chóng rời khỏi phòng như đang chạy trốn.
Tiêu Chí Khiêm thấy thế mỉm cười, đứng dậy, lấy áo khoác rồi cũng đi theo cô ra ngoài.
Đứng ở trong phòng khách, Tuyết Chi nhìn xung quanh một vòng, bố cục
đơn giản nhưng không mất đi sự trang nhã, phía trước là cửa sổ rộng từ
trần nhà đến sàn, đôi chân trần của cô chạm lên tấm thảm lông dày, đi
tới mới phát hiện, đây là một tòa nhà cao ba mươi tầng!
Thân thể nhướn về phía trước, ánh mắt như gắn chặt vào cửa sổ kính,
Tuyết Chi mở to hai mắt, cô chưa bao giờ nghĩ rằng thành phố cô sống lại
có thể đẹp đến như thế!
Bên dưới nhà nhà đã lên đèn, dải ngân hà phía trên nhấp nháy, tựa như
đang ở trong một đại dương tối vô cùng tráng lệ. Ngay cả hơi thở cũng
trở nên nhẹ nhàng, tâm trạng cũng lập tức như được thả lỏng trong thế
giới sáng ngời này.
Nhìn qua nét mặt tươi cười của Tuyết Chi, Tiêu Chí Khiêm đi tới
choàng áo khoác lên người cô, sau đó ở phía sau ôm eo cô, nhẹ nhàng hỏi:
“Thích nơi này không?”
Tuyết Chi không chút suy nghĩ trả lời: “Thích.”
“Vậy thì ở lại đây đi!”
Tuyết Chi khẽ giật mình, lập tức nửa đùa nửa thật nói: “Như thế làm
sao được? Ba và Thịnh Hải sẽ mắng người đó.” Nhận thấy vòng tay quanh eo
xiết chặt, Tuyết Chi bỗng cảm thấy mặt đỏ bừng lên.
Đúng lúc này, cánh cửa một phòng ngủ khác mở ra.