Trương Hồng Khánh cau mày, ông sao có thể nhìn không ra tình cảm của
con gái mình giành cho Tiêu Chí Khiêm? Bình tĩnh mà xem xét, Tiêu Chí
Khiêm tướng mạo đường đường, gia thế bối cảnh thì thượng thừa, con gái
nếu gả cho cậu ta, thật ra cũng không tồi. Nhưng, trạng thái tinh thần
của cậu ta…
Ông phiền hà đứng dậy muốn đi, lúc đi tới cửa lại dừng lại: “Tiểu Hải… bây giờ con vẫn đang chăm sóc cho cô gái kia?”
Chương Thịnh Hải gật đầu, đường hoàng trả lời: “Vâng, Đào Nhi chỉ còn lại con, con không thể bỏ mặc cô ấy.”
Trương Hồng Khánh nhìn sâu vào đứa con, cái gì cũng chưa nói liền đẩy cửa đi.
Trương Thịnh Hải vừa nhìn thời gian, vội tiến vào phòng bếp, thúc giục thím Đỗ: “Thím ơi, cháo đã chín chưa?”
“Chín rồi, chín rồi, xem cậu vội kìa.” Thím Đỗ cầm cặp lồng đã múc
cháo xong đưa cho cậu: “Nhớ rõ, trước khi thông hơi thì không thể ăn đồ
linh tinh.”
“Thông hơi?”Trương Thịnh Hải sửng sốt, lập tức cười to: “Thím, thím nói thúi lắm!”
Thím Đỗ bật cười, chỉa đầu anh: “Đứa nhỏ này, trước mặt con gái nhà
người ta, cũng không thể nói cái gì mà thúi lắm, người ta sẽ xấu hổ.”
“Hê hê, Đào Nhi sẽ không đâu.” Trương Thịnh Hải bọc cặp lồng xong rồi vẫy tay với thím Đỗ: “Cháu đi đây!”
Trong phòng, Tuyết Chi hai tay chống hông, trừng mắt nhìn người đàn
ông đang vô cùng thoải mái trước mắt, nheo mắt lại, cho dù dáng vẻ cô
đang tức giận, nhưng khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp kia, thật sự rất đẹp.
Tiêu Chí Khiêm nhìn, lại nhịn không được đưa tay vuốt nhẹ. Đôi lông
mày thanh tú của Tuyết Chi khẽ nhếch, đánh tay anh: “Tiêu Chí Khiêm, sao
anh có thể nói lung tung trước mặt ba và em trai em như vậy?”
“Anh không nói lung tung,” Anh chớp mắt, chỉ bằng chứng còn chưa tiêu diệt đằng sau: “Chúng ta ngủ cùng nhau.”
Tuyết Chi nhịn không nổi vỗ nhẹ vào trán: “Chỉ trùng hợp ngủ ở trên
một cái giường, chúng ta rõ ràng trong sạch, không làm gì cả, chỉ vậy mà
thôi!”
Tiêu Chí Khiêm gần sát vào cô, đôi mắt quyến rũ lóe ra một tia sáng,
giống như thú tính trong cơ thể đang sống lại: “Em đang trách tôi?”
Anh đột nhiên tới gần, khiến Tuyết Chi phản ứng không kịp, giật mình thất thần: “Trách anh cái gì?”
Những ngón tay dài quấn quanh ngọn tóc cô, cuộn tròn, xoắn lại rồi lại buông ra, khẽ thì thầm: “Trách tôi, không làm gì cả.”
“Mới không có!” Tuyết Chi lui ra phía sau một bước, bảo trì một
khoảng cách an toàn với anh, hai má cũng không không chịu thua kém mà đỏ
lên: “Tiêu Chí Khiêm, trong đầu anh không được phép chứa những suy nghĩ
này!”
Anh nghiêng đầu, chỉ chỉ vào đầu của mình: “Chỗ này, chỉ chứa em.”
“Vậy… vậy cũng không cho anh suy nghĩ linh tinh!” Tuyết Chi cùng
đường, cho dù có nhanh mồm nhanh miệng cũng không thể tranh luận lại lối
suy nghĩ khác người của anh, đẩy anh vào phòng tắm: “Mau đi rửa mặt,
lát nữa còn ra ngoài ăn sáng.”
Sau khi đẩy mạnh anh vào, Tuyết Chi thu dọn phòng sạch sẽ, nhưng đợi
nửa ngày cũng không thấy Tiêu Chí Khiêm đi ra, chỉ có tiếng nước ào ào.
Cô nghi ngờ bước đến cửa, gõ gõ: “Tiêu Chí Khiêm?”
Bên trong không có tiếng đáp lại, Tuyết Chi cau mày: “Em đi vào nha!” Sợ anh ra xảy ra việc gì ngoài ý muốn, lập tức đẩy cửa ra…
Trước mắt, vòi nước đang chảy nước ào ào, Tiêu Chí Khiêm đang đứng
trước bệ rửa mặt, trong tay cầm khăn mặt của cô đang cọ cọ xoa xoa trên
mặt mình, bộ dáng thoải mái nheo đôi mắt lại, tựa như con mèo nhỏ đang
được chủ nhân vuốt gãi.
Tuyết Chi lập tức ngây dại, cho dù anh chưa làm gì cả, nhưng bức
tranh này thấy thế nào cũng đều là tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía,
hương diễm nóng bỏng, khiến cho người ta miên man suy nghĩ… Tóc gáy toàn
thân dựng đứng, không muốn anh tiếp tục làm bậy nữa, Tuyết Chi tiến lên
một bước, lấy chiếc khăn mặt đi: “Nếu không nhanh lên, em đi ăn sáng
một mình!”
Tiêu Chí Khiêm quay lại, hai má ửng đỏ khác thường, ngọn lửa dưới đáy
mắt bị đè nén, đôi khi có một ngọn lửa nhỏ bùng cháy, làm hai mắt anh
sáng lên. Trong lòng Tuyết Chi run lên, theo bản năng lui ra phía sau:
“Anh rửa nhanh lên đi.” Nói xong đang muốn đi, nhưng cánh tay dài của
Tiêu Chí Khiêm đã sớm vươn lại đây, giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô,
khuôn mặt đẹp trai cọ cọ sau gáy cô, mũi mấp máy, thở ra hơi thở nóng
bỏng: “Tuyết Chi, khó chịu.”
Tuyết Chi không phải một cô gái mười mấy tuổi, việc nên biết cũng
không thể giả vờ không biết. Tối hôm qua, tuy rằng anh nói chỉ ôm cô,
nhưng vật cứng dán sát vào phía sau cô, cô cũng không phải không cảm
nhận được, chỉ có thể ép bản thân giả bộ ngủ. Nhưng bây giờ anh lại
ngang nhiên thú nhận dục vọng của mình, khiến cho cô ngay cả cơ hội giả
ngu cũng không có!
“Anh…” Tuyết Chi cắn răng, kiên trì trả lời hai chữ: “Kiềm chế!”
Tiêu Chí Khiêm ngửi mùi thơm trên cơ thể cô, làn da dán sát vào cách
lớp quần áo truyền từng trận nóng bóng, suy nghĩ lời của cô, rồi nghiêm
túc lắc đầu: “Vẫn rất khó chịu.”
“Vậy… Vậy thì…” Tuyết Chi cố nghiêng mình về phía trước càng xa càng
tốt, không dám dán lên anh. Cô muốn bảo vệ anh cũng đúng, muốn bù đắp
cho anh cũng không sai, lại chưa từng nghĩ phải chăm sóc cả vấn đề phản
ứng sinh lý cho anh!
Cô hít sâu một hơi, cố gắng tiếp tục nhìn nó dưới góc độ khoa học lý
luận, đàn ông bình thường sẽ có phản ứng mạnh vào sáng sớm, phải không?
Tiêu Chí Khiêm là đàn ông bình thường, cũng không ngoại lệ, chẳng qua
anh chỉ thiếu cách phát tiết mà thôi! Nếu thêm chút hướng dẫn, sẽ không
xuất hiện tình huống xấu hổ nữa! Nhưng, phải làm thế nào để hướng dẫn
đây?
Hai má của Tuyết Chi nóng lên, ánh mắt đảo loạn khắp nơi, thanh âm mơ
hồ: “Tiêu Chí Khiêm, anh… anh… anh thử dùng… dùng tay phải… Đương
nhiên, cái này phụ thuộc vào thói quen và sở thích cá nhân. Nếu anh cảm
thấy tay phải… không thuận tiện, tay trái cũng được… Hoặc là… Hai tay
cùng nhau…” Nói xong, cô hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình!
Trời ạ, trong lòng Tuyết Chi không ngừng hò hét, cô nhất định phải làm loại việc này sao?!
Đúng lúc này, tay phải của cô đột nhiên bị anh nắm lấy, trực tiếp đặt lên nơi nào đó đang khó chịu dưới thân anh.
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cùng độ cứng, khiến cả người Tuyết Chi cứng lại.
Bên tai, là tiếng than nhẹ thoải mái từ trong cổ họng Tiêu Chí Khiêm phát ra, rất yêu, rất mị, làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Tuyết Chi phản ứng dữ dội: “Tiêu Chí Khiêm!!” Đang muốn rút tay ra,
nhưng anh vẫn đang ấn chặt, lúc giãy dụa qua lại, sinh ra một loại ma
sát kỳ dị, tiếng thở dốc của Tiêu Chí Khiêm tăng thêm, dường như cố ý
trêu chọc cô, tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói: “Tôi thích tay phải.”
Tuyết Chi chỉ cảm thấy đầu ong ong sắp nổ tung, thứ dưới lòng bàn tay
ngày càng cứng, ngày càng phồng lớn, tư thái oai phong và kiêu ngạo,
giống một chiến binh! Tiêu Chí Khiêm phối hợp với sự cọ xát của tay phải
cô, cơ thể trước sau lay động, tư thế… rất thành thạo.
Không thầy mà tự thông.
Toàn thân Tuyết Chi giống như nổi lửa, vừa thẹn vừa vội: “Không phải tay phải của em! Dùng tay của anh ấy!!”
Tiêu Chí Khiêm thấp giọng cười, giống một con yêu thú vô cùng nguy
hiểm: “Cơ thể của tôi, là của em, dùng tay em đến cứu nó, không có gì
không đúng cả.” Giữa những câu nói, động tác của anh không ngừng, ấn tay
cô, cao thấp trái phải cọ xát cái nơi sắp nổ tung. Một tay kia siết
chặt lấy eo cô, kéo lưng cô lại gần mình, anh luôn luôn dịu dàng ấm áp,
ngay lập tức lại biến thành một cầm thú khiến Tuyết Chi trở tay không
kịp.
Tình thế cấp bách, cô gầm nhẹ: “Tiêu Chí Khiêm! Em thật sự tức giận!”
Vừa nghe thấy câu này, người đàn ông phía sau đột nhiên dừng lại, đôi
mắt mang màu sắc ngọc lưu ly yên lặng nhìn cô, cho dù dục vọng mạnh
hơn, tư thế cao hơn, anh cũng không động . Buông tay cô ra, hai má tuấn
tú, còn mang theo ngượng ngùng phấn nộn, cái miệng lại muốn tìm bất mãn:
“Vì sao em không thích nó? Nó là của em mà.”
Tuyết Chi muốn đập đầu vào tường, thậm chí muốn đào một cái hố để chôn mình!
Cô hít sâu, không ngừng hít thở sâu, xoay người lại, ánh mắt không
dám nhìn xuống, nhìn thẳng vào mặt anh, cố gắng mỉm cười giải thích nói:
“Tiêu Chí Khiêm, anh phải học cách tự mình giải quyết… tịch mịch. Ừm,
cái này đối với đàn ông là hiện tượng rất bình thường, anh đừng cảm thấy
thẹn thùng.”
Cô thật sự muốn chết rồi.
Tiêu Chí Khiêm lắc đầu, rất chấp nhất nhìn cô: “Tôi không thích tự mình giải quyết.”
Tuyết Chi ngẩn ra, không hiểu tại sao.
Tiêu Chí Khiêm tiến lên, hai tay đặt lên vai cô, cằm thoải mái đặt
trên đỉnh đầu cô: “Nếu, tôi là của em, ít nhất, tôi sẽ không chán ghét
bản thân như vậy.”
Nhìn vào dôi mắt ảm đạm của anh, trái tim đau đớn, cô không suy nghĩ
mà ôm lấy anh, giống như một con gà mái bảo vệ đàn con, ôm lấy người đàn
ông còn cao hơn cô một cái đầu này.
“Không cho nói những lời ngốc nghếch đó! Không được chán ghét bản
thân! Cho dù, là của em, em cũng chỉ cần Tiêu Chí Khiêm có một không hai
này thôi!”
Đôi mắt anh phủ đầy sương mù, lại tăng thêm một ánh sáng chói lóa, hấp dẫn cô, bao phủ cô bên trong sự dịu dàng của nó.
Thì ra cảm giác được người khác trân trọng là như vậy.
Bắt anh nhanh chóng rửa mặt, Tuyết Chi đứng ở một bên giám sát, cuối
cùng, còn cầm lấy khăn mặt, kiễng mũi chân giúp anh lau khô bọt nước
tích trên mặt, sau đó, lại lấy đồ trang điểm của mình đến, chọn loại kem
dưỡng da dịu nhẹ, bôi lên mặt anh.
Tiêu Chí Khiêm nhíu mày: “Có thể không bôi không?”
“Không thể.” Tuyết Chi vừa bôi lên mặt anh vừa nói: “Khuôn mặt này khiến người thích như vậy, không bảo dưỡng sao được?”
Anh hỏi lại: “Vậy em thích không?”
“Thích…” Ngay khi lời nói buột khỏi miệng, Tuyết Chi dừng lại, cúi
đầu, chống lại khuôn mặt tươi cười của anh, hai má đỏ lên, trừng anh
lườm anh: “Đừng cố nói chuyện với em.”
Hai người ra khỏi phòng, thím Đỗ đã đặt bữa sáng trên bàn, một mình
Nguyễn Thanh Mai ngồi đó, nhìn thấy bọn họ, lạnh lùng cười, cố tình nói
mập mờ: “Sao lại lâu như vậy? Cháo sắp nguội hết rồi, mặc kệ nói như thế
nào, Tiểu Hải tuổi còn nhỏ, con làm chị cũng cần phải chú ý ảnh hưởng
của mình mới đúng, đừng dạy hư nó.”
Tuyết Chi liếc bà một cái, nhếch môi, mỉm cười quyến rũ: “Nó chưa lập
gia đình tôi chưa gả, đóng cửa lại thì làm cái gì cũng đều hợp tình hợp
lý. Ngược lại những người phụ nữ đã kết hôn lại không chịu nổi sự cô
đơn làm oán phụ khuê phòng, phải cẩn thận một chút, đừng để lộ dấu vết
khiến người tóm được cái đuôi.” Không thèm liếc nhìn bà một cái, kéo
Tiêu Chí Khiêm ngồi xuống, đặt bát cháo đến trước mặt anh: “Phải ăn cho
hết!”
Vẻ mặt Nguyễn Thanh Mai biến đổi, trong mắt có một tia bối rối thoáng
qua. Lập tức, lại bình tĩnh trở lại, ngoài cười nhưng trong không cười,
không nhanh không chậm nói: “Tuyết Chi, đồ có thể ăn bậy, nói cũng