Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trọng Sinh , Quay Về Bù Đắp Cho Anh - Trương Tuyết Chi

Vy Hiên che điện thoại, hạ giọng: "Chuyện gì?"

Cô cố ý lạnh nhạt, khiến Liên Cẩn Hành hơi nhíu mày.

Chuyện gì? Cô lại có thể hỏi anh chuyện gì, anh nên trả lời cô thế nào nhỉ, nói thật hay là lợi dụng công việc làm cớ? Cuối cùng, anh quyết định lấy công việc làm cớ: "Là như thế này..."Nhưng không chờ anh nói hết, người bên kia đã quả quyết nói: "Em còn có việc, chờ lát nữa hãy nói." Điện thoại lập tức cúp máy.

Liên Cẩn Hành sửng sốt.

Anh nhìn điện thoại, nghĩ đến dáng vẻ tuyệt tình của người phụ nữ vừa cúp điện thoại của mình, lại ngắm nhìn người phụ nữ điềm tĩnh an nhiên trên poster treo trên tường, căn bản là hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Ánh mắt Liên Cẩn Hành tối lại, nắm chặt điện thoại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào poster mà anh cố ý cho người treo ở nơi này, nghiến răng cười lạnh, tựa như biểu lộ cảm xúc: "Thật đúng là người phụ nữ vô tình vô nghĩa."

Chủ nhiệm Nghiêm đối diện nói: "Là tổng giám đốc Liên à, chuyện này, tôi vốn cũng định mời anh ấy tới một chuyến, chúng ta giải thích rõ ràng, để tránh tạo thành hiểu lầm không cần thiết..."

"Không cần!"Vy Hiên lập tức từ chối, sau khi cảm thấy phản ứng của mình hơi quá khích, cô vội nói: "Tôi không muốn quấy rầy anh ấy chỉ vì một chút chuyện nhỏ, tôi có thể xử lý."

Chủ nhiệm Nghiêm lập tức tỏ vẻ đã hiểu: "Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Liên công việc bộn bề." Sau đó, chủ nhiệm Nghiêm nghiêm mặt nói: "Chúng tôi đã điều tra rõ ràng chuyện liên quan đến đơn tố cáo, cũng đã tìm được học sinh viết thư nặc danh đó. Bởi vì sự việc gây ảnh hưởng rất lớn, trường học quyết định cho ghi lại việc xử phạt, đồng thời hủy bỏ tư cách đại diện cho học viện chúng ta tham gia thi đấu tại cuộc thi đàn violon chuyên nghiệp tháng này của cô ấy."

"Hủy bỏ tư cách thi đấu... Có phải quá nghiêm trọng không?"Vy Hiên hơi nhướng mày, dù cô không biết là ai, nhưng cô tin tưởng đa số xuất phát điểm của học sinh là đùa ác mà không hề có lòng ham muốn công danh lợi lộc gì.

Chủ nhiệm Nghiêm nghiêm túc nói: "Học viện âm nhạc của chúng ta đầu tiên là cơ sở giáo dục chuyện nghiệp, trước tiên là dạy làm người, sau đó mới truyền dạy tố chất chuyên nghiệp. Chúng ta hết sức coi trọng giáo dục tư tưởng với học sinh, sẽ không vì cô ấy xuất sắc mà không quan tâm đến vấn đề và sai lầm của cô ấy. Tất nhiên, đây cũng là kết quả thảo luận sau khi ban lãnh đạo của trường họp xong."

Chủ nhiệm Nghiêm cũng đã nói như vậy, Vy Hiên cũng không hỏi thêm nữa. Cô nghĩ một chút, thong thả hỏi: "Có thể nói cho tôi biết người này là ai không? Tại sao cô ấy phải làm như vậy?" Vy Hiên không thèm để ý cô ấy hiểu lầm cô thế nào, nhưng cô ấy không thể chửi bới thầy Dương như vậy. Nếu không phải Liên Cẩn Hành ra mặt, thì thầy Dương rất có thể sẽ phải sớm kết thúc cuộc đời dạy học vì vu hãm nho nhỏ này. Nghĩ đến khả năng này, Vy Hiên cảm thấy lạnh cả người, sinh viên nên chú tâm vào học chứ không nên gây ra những chuyện như thế này.

Chủ nhiệm Nghiêm xin lỗi nói: "Cô Phạm, thật xin lỗi, tôi không thể nói cho cô biết, chúng tôi phải bảo vệ bí mật cá nhân của học sinh."

Vy Hiên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Rời khỏi văn phòng chủ nhiệm Nghiêm, Vy Hiên đi thẳng tới phòng phòng đàn luyện đàn.

Có lẽ vì Liên Cẩn Hành, nhân viên nhà trường ngầm cho phép cô có thể tiếp tục sử dụng phòng đàn sau ba giờ chiều.

Khi đến gần đã nhìn thấy Tuân Lãng đứng ở cửa, gương mặt đầy vẻ phấn chấn rạng rỡ mơ hồ che giấu vẻ tức giận.

"Tuân..."

Vy Hiên vừa tới gần, Tuân Lãng đã lập tức kéo cô lại, ra hiệu cô đừng lên tiếng, sau đó chỉ chỉ vào trong phòng đàn.

Vy Hiên khẽ giật mình, nhanh chóng nghe thấy từ bên trong vọng ra tiếng khóc: "Giáo sư Dương, em sai rồi, là em không đúng..."

Dương Hoảng liên tiếp thở dài một tiếng: "Vịnh Nhi, tại sao em phải làm như thế?"

Vy Hiên cứng người, nghiêng đầu nhìn Tuân Lãng, vẻ mặt cậu không thể che giấu sự giận dữ và căm giận bất bình. Không cần biết là ai, nếu đã dám vu hãm giáo sư Dương cậu kính yêu nhất, còn có nữ thần của cậu thì tội không thể tha.

"Giáo sư... giáo sư hãy tha thứ cho em lần này đi... em không thể, không thể mất đi tư cách dự thi. Em đã chuẩn bị lâu như vậy, nó là hi vọng duy nhất của em."

Nhiếp Vịnh Nhi khóc đến thương tâm, không ngừng cầu khẩn, nhưng Dương Hoảng không nói gì nữa.

"Giáo sư Dương."

Tuân Lãng cũng không nhịn được nữa, đẩy cửa đi vào, "Cô còn có mặt mũi xin giáo sư tha thứ sao? Khi cô làm thứ chuyện thất đức này, cô có nghĩ tới giáo sư sẽ như thế nào hay không?"

"Tôi..."Nhiếp Vịnh Nhi vừa định cầu xin nữa, nhưng vừa ngước mắt đã thấy Vy Hiên đi phía sau Tuân Lãng, lập tức đứng nguyên bất động, mắt đỏ lên, mấp máy môi, lúng túng lúc lâu nhưng cũng không thốt ra được một chữ.

"Không phải ngày đó giáo sư phê bình cô hai câu, cô đã ghi hận trong lòng sao, Nhiếp Vịnh Nhi, không nghĩ ra cô là loại người này."

Ngày đó khi Dương Hoảng và Nhiếp Vịnh Nhi phát sinh tranh chấp, Tuân Lãng là một người dự thi khác, lúc ấy cậu có mặt ngay tại hiện trường, cho nên, cậu hiểu rõ mọi chuyện, nghĩ cũng biết, cô ta làm như thế cũng là vì trả thù.

Nhiếp Vịnh Nhi khóc đến mí mắt sưng đỏ, cúi đầu xuống, "Không phải... Không phải như vậy..."

Tuân Lãng tức không nhịn nổi, còn định nói tiếp thì Dương Hoảng đã ngăn lại: "Được rồi, em đi ra ngoài trước đi."

"Giáo sư, thầy cũng không thể mềm lòng, tuyệt đối không thể đề cử cô ta tham gia thi đấu." Tuân Lãng cả giận: "Đứng cùng cô ta trên một sân khấu, em cũng cảm thấy mất mặt."

Trong lòng Dương Hoảng cảm thấy buồn bực: "Được rồi được rồi, em ra ngoài đi. Hôm nay không phải muốn cùng sinh viên dương cầm chuyên nghiệp luyện tập hợp tấu sao? Nhanh đi đi, đừng ở đây mà chướng mắt."

Tuân Lãng lẩm bẩm mấy câu, không cam lòng đi ra.

Vy Hiên ở bên cạnh, sau khi đặt hộp đàn xuống, liếc về bên này.

"Vy Hiên, cô luyện tập trước, tôi đi ra ngoài một chuyến."

Thấy Dương Hoảng định đi, Nhiếp Vịnh Nhi sốt ruột, không còn để ý tới mặt mũi nữa, một tay kéo lấy cánh tay của anh: "Giáo sư, là em nhất thời xúc động làm ra chuyện ngu xuẩn, xin thầy, đừng hủy bỏ thi đấu của em... Em đã cố gắng lâu như vậy, em thật... thật chỉ còn lại nó..."

Cuộc thi liên hợp trường trung học hai năm một lần, mỗi bên đề cử hai người người dự thi, người thắng trận chẳng khác gì lấy được một giấy thông hành đi tới thành công. Sau khi cuộc thi kết thúc liền sẽ nhận được lời mời của rất nhiều dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng, dùng thân phận thực tập, sớm tiến vào trong dàn nhạc học tập. Đây là con đường tắt đi đến thành công, là ước mơ chuyên nghiệp của rất nhiều bạn học.

Hơn nữa... Hơn nữa bây giờ cô đã thu được một cơ hội khác, cô cấp thiết phải thông qua lần thi đấu này để chứng minh bản thân, đối phương cũng đã nói, lý lịch rất quan trọng.

Dương Hoảng nhíu mày, bình tĩnh nói: "Đây là quyết định của lãnh đạo trường học, cũng không phải là cá nhân tôi muốn làm khó dễ em."

"Em biết! Em biết! Nhưng giáo sư Dương, thầy hãy ngài đi cầu xin thay em có được không, chỉ cần thầy mở miệng, bọn họ nhất định sẽ nghe."

"Không, bọn họ sẽ không..."

"Sẽ! Nhất định sẽ, giáo sư Dương, thầy không thể nhìn tất cả cố gắng của em đều uổng phí chứ."

Lúc này Vy Hiên bỗng nhiên lên tiếng: "Thầy Dương, thầy hãy đi làm việc trước đi, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy."

Nhiếp Vịnh Nhi cả người cứng đờ, cảm xúc với Phạm Vy Hiên là vừa hận vừa sợ.

Dương Hoảng quay đầu liếc nhìn cô một cái, biết từ trước đến nay cô gái này luôn có chừng mực, nên gật đầu, đẩy cửa đi ra.

Nhiếp Vịnh Nhi như hóa đá, quay lưng về phía cô.

Vy Hiên ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn một chút, nói: "Làm như thế là nhằm vào tôi nhỉ." Cô không phải hỏi mà là khẳng định.

"Không phải..."Nhiếp Vịnh Nhi trả lời, âm thanh cực thấp, tỏ vẻ chột dạ.

"Tôi nhớ, khi đó cô đã nói, cho tới bây giờ vì đàn violon cô đã cố gắng thế nào. Tôi nghĩ, một số người dù làm giao dịch với người nhà họ Tập, cũng là bất đắc dĩ." Vy Hiên thủng thẳng nói, Nhiếp Vịnh Nhi cảm thấy như bị làm lộ vết sẹo trước mặt mọi người, khuôn mặt thanh tú bắt đầu vặn vẹo.

"Khi tôi phỏng vấn cô, cô đã nói, thích đàn violo kiêu ngạo, khiêm tốn, thánh khiết... Cô cũng nghĩ người sạch sẽ thấu đáo sẽ làm như vậy sao."

Nhiếp Vịnh Nhi cúi đầu, hai tay nắm thành quyền, bả vai run rẩy: "Đừng nói nữa..."

Vy Hiên vẫn trầm giọng: "Tôi không có quyền đánh giá cô đúng sai, chỉ cần cô không thẹn với lương tâm." Dừng một chút, cô nói: "Đàn của cô sẽ biết cô là người thế nào."

Cuối cùng Nhiếp Vịnh Nhi không chịu nổi thời khắc nhục nhã này, xoay người lại, ánh mắt đỏ rực nhìn thẳng cô: "Cô là phe thắng nên giờ cô nói gì đều có lý. Ha ha... Dù cô đứng ở chỗ này chỉ trích tôi, cười nhạo tôi, cũng sẽ có người nói tôi tự làm tự chịu."

Vy Hiên nhíu chặt lông mày, Nhiếp Vịnh Nhi khóc rồi cười: "Tôi đã vượt qua nghèo khó để trưởng thành như thế này. Nếu như không phải vì nghèo, sao tôi có thể tiếp nhận đề nghị như vậy? Tôi biết, cô sẽ xem thường tôi, tất cả các người sẽ xem thường tôi, nhưng vận mệnh không phải là thứ tôi có thể lựa chọn. Tôi muốn tiếp tục sống, tôi phải kiêu hãnh đứng diễn tấu trong đại sảnh, tôi phải chứng minh tôi cũng có thể rất ưu tú, vậy thì nhất định phải học được thỏa hiệp."

"Chị Vy Hiên, cô có tất cả những thứ tôi mong ước. Có một người đàn ông yêu cô như vậy, có ân sư luôn nhớ mãi không quên tài hoa của cô, tùy tiện quay một cái video thì có thể giành được sự chú ý của nhiều người như vậy. Sau khi quay lưng lại với đàn violon nhiều như vậy, cô vẫn có thể tiếp tục học tập, cô có biết cô may mắn cỡ nào không? Càng may mắn hơn là, còn có người hộ tống bảo vệ cho cô..."

"Mặc kệ cô có tin hay không, làm như thế, không phải ý muốn của tôi, tôi cũng rất xấu hổ. Nhưng có tác dụng gì chứ, như cô nói, đàn của tôi biết hết, lỗi lầm tôi đã phạm phải đều ở trong tiếng đàn của tôi, không xóa đi được..."

Nói ra hết những lời cất giấu trong lòng lâu như vậy, lại khiến cả người bình tĩnh lại. Nhiếp Vịnh Nhi hít hít cái mũi, dùng mu bàn tay xoa sạch nước mắt, ưỡn ngực đi tới cửa. Khi kéo cửa ra, cô nói: "Chị Vy Hiên, tôi thật rất ghen tỵ với cô."

Vy Hiên lặng thinh ngồi trong phòng đàn, nhìn đàn của mình, ánh mắt phức tạp. Nhiếp Vịnh Nhi đố kỵ với cô, cô lại hâm mộ cô ấy, hâm mộ cô ấy có thể ở độ tuổi đẹp nhất, làm việc đẹp nhất trong cuộc đời, không có vứt bỏ, không có phản bội. Dù sao, tuổi tác là phong cảnh ven đường mệt mỏi nhất trong cuộc đời, không hề dừng lại, không cách nào đo đạc, không phải lãng quên, chính là tiếc nuối.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!