Trương Thanh Đình phẫn nộ rồi: “Liên Cẩn Hành, anh không có quyền lợi này–”
“Tôi có.” Liên Cẩn Hành từng câu từng chữ: “Tôi sẽ lấy cô ấy, cô ấy sẽ trở thành vợ của Liên Cẩn Hành tôi, anh nói, tôi có hay không?”
Lời của anh, ngăn bước chân Trương Thanh Đình lại.
“Không! Sẽ không! Làm sao anh lại lấy Vy Hiên? Nhà họ Liên đồng ý sao? Anh đừng quên, anh là…”
“Tôi muốn lấy ai, không phải anh nói là được, cũng không phải bất kỳ kẻ nào cũng có thể quyết định.” Thái độ của Liên Cẩn Hành vẫn ôn hòa như vũ, nhưng mặc cho ai cũng nghe ra được, sự kiên quyết đo, không phải ai cũng có thể rung chuyển: “Anh nhớ kỹ, tôi bất kể giữa hai người trước đây xảy ra chuyện gì, người phụ nữ này sau này sẽ là Liên phu nhân! Anh nên nghĩ kỹ trước mình có thực lực để đụng đến cô ấy hay không!”
“Liên Cẩn Hành!” Trương Thanh Đình bị chọc giận, thống khổ rít gào với anh: “Anh biết tôi yêu cô ấy nhường nào không! Vì cái gì còn cướp cô ấy khỏi tay tôi! Là Vì Dương Mạn Tinh sao? Được, bây giờ tôi sẽ trở về ly hôn với cô ấy!”
Ba chữ “Dương Mạn Tinh” là cấm kỵ của Liên Cẩn Hành, không khóe, Trương Thanh Đình lại lần nữa đụng vào.
Ánh mắt thay đổi, địa ngục liệt diễm bị đột lên, hừng hực trong ánh mắt. Khóe miệng lãnh nghị, vẽ thành một đường hình cung, âm thanh nhẹ xuống, anh nói: “Trương Thanh Đình, anh nghĩ kỹ rồi nói.”
“Không có gì phải nghĩ! Tôi muốn ly hôn! Bây giờ tôi muốn ly hôn với cô ấy!”
Anh ta vừa dứt lời, Tuyết Chi liền thở nhẹ một tiếng: “Chị… chị dâu.”
Anh ta ngước mắt, Dương Mạn Tinh đứng ở cửa ra vào.
Nhìn thấy cô ấy, sắc mặt Liên Cẩn Hành thay đổi, lông mày nhíu lại cực kỳ sâu, thành mấy con mương, khó để vượt qua.
Dương Mạn Tinh đi đến, không biểu cảm gì.
Đi đến trước mặt Trương Thanh Đình, cô ấy đưa mạnh tay, một cái tát rơi vào trên mặt anh ta.
Khuôn mặt Trương Thanh Đình lệch sang một bên, nhìn ở phía bên kia, nhưng lưng vẫn thẳng tắp. Ngoại trừ có chỗ áy náy đối với “người vợ” trên danh nghĩa, anh ta cũng cho rằng mình sai rồi!
Vẻn vẹn cũng chỉ là muốn yêu mà thôi!
Dương Mạn Tinh trở tay, lại một cái tát.
Lần này, đánh cho Trương Thanh Đình kinh ngạc, tiện đà, có chút phẫn nộ, một phát bắt lấy tay cô ấy: “Dương Mạn Tinh, hai ta tính xong rồi!”
Dương Mạn Tinh không nói gì, khóe miệng nở nụ cười nhạo,
Liên Cẩn Hành giao người trong ngực cho Tuyết Chi, đi đến nắm lấy cổ tay Trương Thanh Đình: “Buông ra.” Giọng nói bình tĩnh của anh cảnh cáo, nhưng cầm lấy cổ tay của anh ta liên tục dùng sức, một giây sau, tùy lúc có thể bóp gãy.
Sắc mặt Trương Thanh Đình tái nhợt, mở bàn tay ra, buông tay cô ấy ra mà Liên Cẩn Hành lại chậm chạp không buông anh ta ra.
“Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, anh em mấy người còn muốn thế nào?” Trương Thanh Đình nở nụ cười, cười đến bất lực, tự giễu: “Không yêu chính là không yêu, muốn ép tôi đến lúc nào đây? Trước khi kết hôn, tôi cũng đã nói rất rõ ràng, cô ấy cũng đồng ý rồi, nhưng bây giờ lại hình dung tôi như là một người đàn ông bạc tình có mới nới cũ… Đây là dùng hết mọi thứ toàn tâm toàn ý bao dung và chờ đợi mà cô nói sao?”
Liên Cẩn Hành không nghe nổi nữa, tay kia nắm thành quyền, cử động giữa không trung.
“Cẩn Hành.” Dương Mạn Tinh lên tiếng, chậm rãi kéo tay anh xuống, tầm mắt nhạt nhẽo không có tư vị: “Anh ta không nói sai, là em không làm được.”
Cô ấy rũ mắt, mặc dù tâm lại đau, đau đến sắp chết, cô cũng không chịu nổi liếc nhìn người đàn ông đối diện!
Nín thở, dập lửa trong lồng ngực, Dương Mạn Tinh phóng khoáng xoay người: “Chín giờ ngày mai, gặp ở cửa cục dân chính.”
“Chị dâu!” Tuyết Chi giữ chặt cô ấy, vội vàng giải thích: “Hai người cũng đừng xúc động như vậy, lời nói lúc nóng giận, sao có thể xem là thật chứ!”
Mặc dù không ủng hộ cách làm việc ương bướng của cô ấy, nhưng không hy vọng bọn họ thật sự ly hôn! Thực tế nghe đến lúc này, đã hiểu một chút nội tình, sai ở anh họ, không phải trên người Dương Mạn Tinh.
Dương Mạn Tinh quay đầu, vẫn thẳng thắn như trước: “Tôi từng tranh giành rồi, cho nên tôi không hối hận. Chuyện tình cảm, không phụ lòng mình là được, không nên phải giao cho người khác.” Đẩy tay cô ấy ra, Dương Mạn Tinh ra ngoài.
Liên Cẩn Hành không nói hai lời lập tức đuổi theo.
“Ai… Anh Liên! Anh Liên sao anh lại đi như thế? Vy Hiên…Vy Hiên phải làm sao bây giờ?”
“Tuyết Chi,” Người bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Vy Hiên nhìn về phía cửa ra vào, con ngươi trầm tĩnh: “Để anh ta đi thôi.”
“Vy Hiên..”
Tuyết Chi nhìn qua cô, ánh mắt đau lòng. Nếu như Dương Mạn Tinh là vật hy sinh, vậy Vy Hiên thì sao?
Trương Thanh Đình đi đến, sự chú ý duy nhất của anh ta, chỉ có cô: “Vy Hiên, sau ngày mai, tôi lại có tư cách lần nữa có được em!”
Anh ta chắn chắn, đây đã là cực hạn.
Vy Hiên dần dần cười lạnh, quay đầu lại, nhìn dấu tay vẫn chưa biến mất trên mặt anh ta, hồng thành một mảng: “Anh thật sự nên đi gặp bác sĩ rồi.”
Nhặt túi xách của mình lên, cô xoay người muốn đi ra ngoài.
“Vy Hiên, đừng!”
Trương Thanh Đình đỏ mắt muốn ngăn lại, Tuyết Chi không nhịn được nữa níu anh ta lại, dùng sức đẩy ra: “Trương Thanh Đình! Rốt cuộc anh đã làm gì với Vy Hiên?”
Sự chất vấn của Tuyết Chi, là, anh ta dừng bước chân lại, vết nhơ đó, anh ta nghĩ lại mà kinh.
Bóng dáng của Vy Hiên biến mất rồi, trong phòng khách cũng chỉ còn lại hai anh em, Trương Thanh Đình đột nhiên như mất hồn, đặt mông ngồi xuống ghế sofa, hai tay liều mạng bứt tóc, giọng nói giống như mài trên sỏi đá: “Có đôi đi, anh không khống chế được mình…”
Còn không đợi anh ta ngắt quãng kể hết câu chuyện, Tuyết Chi đã hét chói tay nhào qua, giống như điên lên, cầm điện thoại bên cạnh bàn đánh về phía anh ta.
“Anh có phải là người không vậy! Làm sao anh có thể làm ra được loại chuyện này?! Đó là Vy Hiên, là Vy Hiên đó…Làm sao anh có thể đối với cô ấy như vậy…”
“Vy Hiên đáng thương như vậy…Đến cùng anh có vô tâm hay không chứ?” Tuyết Chi khóc rống giận với anh ta: “Phụ nữ bên ngoài nhiều như vậy! Tại sao là Vy Hiên?”
“Anh thật buồn nôn! Con mẹ nó anh đúng là tên biến thái!”
Trương Thanh Đình từ từ nhắm hai mắt, để em gái phát tiết sự phẫn nộ trên người mình, tường tượng thành Vy Hiên. Như vậy, ít nhất có thể khiến anh ta thoải mái một chút.
Lúc ba Trương mẹ Trương trở về, nhìn thấy hai người uốn éo thành một nhóm, vội vội vàng vàng đi qua: “Đây là sao đây? Tất cả dừng tay!”
Tuyết Chi bị ôm đi thì hai chân vẫn dùng sức đạp: “Tên khốn! Đi chết đi! Vy Hiên không giết anh, tôi cũng sẽ giết anh!”
Trương Thanh Đình ngồi yên trên ghế sofa, cổ và mặt đều bị em họ cào ra máu, áo sơ mi dính mấy giọt hồng, vẽ lên như hoa mai trong tuyết, đẹp đẽ mà chướng mắt.
Mẹ Trương chạy đến, nhìn thương lên con trai, trách Tuyết Chi có lời gì không thể nói đàng hoàng, ra tay nặng như vậy, dầu gì cũng là anh họ ruột!
Trương Thanh Đình cúi đầu xuống, nắm tóc của mình, lại khóc lên.
Ba người đối diện cũng ngây người.
Tuyết Chi cũng tỉnh táo, cô tránh khỏi tay của bác, xoay người đi ra ngoài, mẹ Trương kích động trước: “Tuyết Chi, con đi đâu?”
Tuyết Chi lạnh lùng nhìn người đàn ông khóc rống lên: “Về nhà, nhìn anh ta, tôi cảm thấy buồn nôn!”
Rời đi, không để ý bác trai bác gái giữ lại.
Tuyết Chi chính là một người yêu ghét rõ ràng như vậy, dù là cùng huyết mạch, sai chính là sai rồi! Huống chi, còn tổn thương người bạn mà cô ấy quý trọng nhất…
Ai cũng được, duy chỉ có Vy Hiên là không thể bị tổn thương nữa!
Rời khỏi biệt thự nhà họ Trương, đường lớn sáng ngời, Vy Hiên chống đỡ thân xác suy tàn trên người, nhìn người đến người đi.
Mệt mỏi, ngồi xuống, những người người đi bên này, bất luận là người nào cũng được, cô chưa bao giờ nhìn thấy được những nỗi đau giống nhau trên mặt bọn họ, không có sự đau nhức của vết seo bị vạch trần trước mặt mọi người, vẫn là dùng cách thức khó coi như vậy…
Mở tay ra, vùi gò má vào trong.
Thói quen cuộc sống như thế, cho nên cô trước nay cũng không hỏi ông trời, nhà người ta yên ổn hạnh phúc như vậy, vì sao đối với cô lại khó đến thế? Cô không yêu cầu xa với, nhiều lắm chỉ là muốn lấy lại những thứ thuộc về chính mình, ba, người nhà, đàn cello, một nhà năm người vốn vui vẻ ấm áp trong đêm giáng sinh.
Nhưng vì sao, lại khó đến vậy.
Tiếng khóc chìm trong dòng xe cộ, cho đến khi khàn khàn.
Cô muốn, thật sự không nhiều, không nhiều lắm…
Một chiếc xe dừng lại trước mặt, màu đen khiêm tốn, trong đêm lại sáng chói mắt.
Người đàn ông trong xe đi xuống bước thẳng đến cô, đi đến trước mặt cô, anh ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt khóc lem của cô, cái mũi sưng đỏ, con mắt không mở ra được yếu ớt lại mềm mại như một viên kẹo đường, liếm một cái, đã tan.
Anh không nói chuyện, đưa tay chậm rãi ôm cô vào lòng nói: “Phạm Vy Hiên, giao chính mình cho tôi đi. Tất cả nhưng gì cố chống đỡ, sau này tôi thay cô.”
Vy Hiên nhắm mắt lại, một trái tim vụn vỡ sắp không ghép lại được nữa, lại dễ dàng bị người mở ra.
Hai tay khát cầu ấm áp, đã rời bỏ ý thức của cô, bò lên tấm lưng rộng của anh. Ghé vào trên đầu vai anh, cô khóc rất lâu.
Lâu đến ngay cả ký ức cũng mơ hồ, chỉ biết là, đêm hôm đó, cô về nhà với anh.
Tòa nhà đơn ở khu thành cũ, kiến trúc sáu tầng trùng lặp. Tầng một hai căn, anh nối liền cả tầng, cho nên cả một tầng đều là của anh. Cửa ra vào tầng một kèm theo một vườn hoa nhỏ năm mươi mấy mét vuông, trong vườn hoa trồng một đống cà chua nhỏ.
Vy Hiên vừa tắm rửa qua, trên người chỉ mặc vỏn vẹn một cái áo sơ mi nam, rộng thùng thình, vạt áo thành váy, đủ để che mông.
Đứng ở phòng khách như một sân bóng rổ, hưởng thụ gió mát từ điều hòa trung tâm. Cách cửa sổ sát đất, nhìn qua cà chua nhỏ bên ngoài, giống như những đèn lồng nhỏ, nguyên một đám rũ đầu, nặng nề đều gió cũng không lay nổi.