Liên Cẩn Hành đưa Vy Hiên đến trước cửa công ty, Vy Hiên nhấc tay cởi dây an toàn, không ngờ lại quấn vào tóc, cô càng sốt ruột muốn gỡ tóc ra thì càng bị quấn chặt hơn.
Cô mạnh tay giựt ra: “Chết tiệt.”
Liên Cẩn Hành nhìn thoáng qua, anh tự cởi dây an toàn trên người mình, rồi nghiêng người về phía cô.
Vy Hiên chợt ngừng thở, trừng mắt nhìn người đàn ông đang áp sáp mình, gương mặt anh sắc sảo như được dùng dao điêu khắc vậy, mỗi một đường nét, kể cả những lỗ chân lông nhỏ trên da anh đều có thể nhìn thấy thật rõ ràng.
Rồi sau đó, mùi thuốc lá nhẹ nhàng tựa như mùi hương bạc hà bao trùm lấy cô. Vy Hiên không thề thích mùi thuốc lá, nhưng mùi hương trên người anh vẫn chưa đến mức làm cô cảm thấy phản cảm.
Ngón tay anh quấn quanh tóc cô, đôi mắt rũ xuống, tháo từng sợi từng sợi một ra cho cô.
Vy Hiên ráng tựa người vào sát thân ghế: “Không phiền đến anh đâu, để tôi tự gỡ là được rồi.”
Anh cúi đầu, cứ như không hề nghe thấy gì mà dựa vào gần người cô hơn: “Có phóng viên ở bên ngoài, phối hợp với tôi một chút sẽ tốt hơn.”
Vy Hiên hơi sững sờ, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe 16 chỗ màu trắng hết sức quen thuộc.
Cô siết chặt nắm tay, tức giận nói: “Đã cho bọn họ thứ bọn họ muốn rồi và vẫn còn như vậy! Lẽ nào muốn bám theo chụp hình miết sao?”
Vy Hiên chỉ quan tâm đến cơn tức giận của mình, phớt lờ người đàn ông trước mặt, thậm chí, lúc ngón tay vô tình lướt qua da thịt cô thì cô vẫn không ý thức được.
Ngón tay anh khựng lại, nhìn thoáng qua vùng da mà mình đã đụng chạm khi nãy, lại tiếp tục gỡ tóc cho cô, chỉ có điều, đầu ngón tay anh lại nóng bừng,
Cuối cùng, anh đã gỡ cọng tóc cuối cùng ra, lùi về sau một chút, đến bây giờ mới kéo giãn khoảng cách giữa hai người bọn họ.
Liên Cẩn Hành nhìn vào mắt Vy Hiên rồi hỏi: “Cô biết bọn họ muốn gì không?”
Vy Hiên quay đầu sang nhìn anh, lông mày cô nhíu thật chặt, một hồi lâu mới đáp: “Trước đây là Vũ, bây giờ…” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi không nói gì nữa, gương mặt có vẻ rất ngượng nghịu, đây hoàn toàn là lỗi của cô mà thôi.
Cô hơi híp mắt, nghiến chặt răng, cuối cùng đành ra quyết định: “Để tôi đi nói chuyện cho ra lẽ với bọn họ! Không thể liên lụy đến anh như thế được!”
Nói dứt lời, cô bèn mở cửa đi xuống xe, muốn đi về phía bọn họ nhưng lại bị anh kéo ngược về.
Liên Cẩn Hành cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt không hề thay đổi chút nào cả, nhưng ánh mắt của anh lại tập trung hơn rất nhiều. Vy Hiên bị ép ngẩng đầu nhìn anh, muốn tránh khỏi ánh mắt ấy nhưng dường như có thứ gì níu giữ cô lại, khiến cô không sao trốn thoát nổi, cũng không né tránh được.
Anh vươn tay, vuốt những sợi tóc lộn xộn của cô lại cho ngay ngắn. Đột nhiên Vy Hiên mở to mắt, ngạc nhiên nhìn hành động của anh, dường như thân thiết đến mức quá đáng luôn rồi!
“Anh…”
“Góc độ này rất ăn ảnh, tấm hình sẽ chụp đẹp lắm đấy.” Anh nói.
Vy Hiên mấp máy môi, vào khoảnh khắc đó, cô khó mà theo nổi tiết tấu của anh.
Lúc cô định kháng nghị thì đôi mắt toát lên vẻ không màng danh lợi của anh khép lại: “Đừng có quên, đây là quyết định của cô.”
Câu nói ấy, khiến cho máu nóng bốc lên đầu Vy Hiên lạnh xuống một lần nữa.
Đúng vậy, quyết định của cô, Liên Cẩn Hành hoàn toàn vô tội.
Cô cúi đầu, để mặc cho anh vuốt tóc cho mình, rồi đặt chùm tóc ra sau gáy, ngoan ngoãn rũ xuống, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, làm vài sợi tóc bay phấp phới, trông đến là đáng yêu.
“Vào đi.” Anh nói.
Vy Hiên gật đầu một cách gượng gạo, quay người đi vào công ty.
“Đợi chút.” Ở đằng sau, anh gọi với theo cô.
Đi vài bước, nhét thẳng bịch thức ăn được gói ghém ban nãy vào bàn tay cô: “Nhớ ăn đấy.”
Vy Hiên mím môi, vội vàng liếc nhìn anh rồi nắm chặt bịch thức ăn, rảo bước đi nhanh vào công ty.
Liên Cẩn Hiên không đi ngay mà rút một điếu thuốc ra, châm tại chỗ, hít vài hơi mới chậm rãi quay người về xe.
Chiếc xe màu trắng vẫn đậu ở đó.
Trong buổi chiều, ngoại trừ thỉnh thoảng có đồng nghiệp đến hóng chuyện một lát, điện thoại của Vy Hiên reo mãi không ngừng được, phần lớn là số của phóng viên trong các đơn vị truyền thông, nếu không phải là muốn phỏng vấn qua điện thoại thì là hẹn ra ngoài phỏng vấn.
Cô vừa tháo gỡ danh hiệu “chim Hoàng Yến” của Tập Lăng Vũ, lại mang thân phận là “bạn gái của Liên Cẩn Hành”. Rõ ràng là, lực sát thương của người sau còn mạnh mẽ hơn cả người trước! Nhưng lần này, cô không hề oan uổng chút nào, thậm chí còn rất lấy làm áy náy!
Rốt cuộc vẫn liên lụy đến anh ấy.
Nhưng từ tận sâu trong lòng cô, vẫn thầm thấy mừng rỡ vì có thể giúp Vũ thoát khỏi sự chú ý của giới truyền thông, cho dù có để cô lựa chọn một lần nữa thì cô vẫn sẽ dứt khoát lựa chọn hy sinh người khác, bảo vệ Vũ!
Cô biết rằng mình rất ích kỷ. Bởi vậy, cảm giác áy náy của cô với Liên Cẩn Hành càng đong đầy hơn.
Sau khi tan ca, không ngờ lại có phóng viên chủ động đến xin phỏng vấn, may mà chị Trương cho cô đi nhờ xe nên mới về được tới nhà.
Vừa bước chân qua ngưỡng cửa, điện thoại đã reng vang.
“Là tôi, Liên Cẩn Hành.” Giọng nói của anh, rất thẳng thắn và dứt khoát.
Vy Hiên nắm chặt điện thoại trong tay, một hồi lâu mới “ừm” một tiếng, lúng túng đến nỗi không biết phải nói gì.
“Về đến nhà rồi à?” Anh hỏi.
“Vừa tới.”
Cô thay giày, ném túi xách lên ghế sô pha, kẹp điện thoại bên mang tai, đi vào phòng bếp rót ly nước.
Anh lạnh lùng dặn dò: “Mấy ngày nay có thể cô sẽ bị phóng viên quấn lấy, mấy câu hỏi không cần thiết hoặc là cảm thấy khó xử thì không cần phải trả lời. Nếu như có người quấy rối cô, cô nhớ gọi điện cho tôi.”
Vy Hiên tựa vào quầy kính, cầm ly nước lên, lắng nghe lời dặn dò của anh, cảm giác áy náy lại lan tỏa trong lòng, trở thành hố đen hun hút không đáy.
“Tôi…” Cô ấp a ấp úng, nhưng không biết phải ăn nói thế nào.
Phải nói thế nào đây?
Nói với anh rằng, mình rất cảm ơn anh ấy dời sự chú ý cho Vũ ư?
Bàn tay trái cầm ly nước của cô bắt đầu run rẩy, lúc quay người muốn đặt nó lên quầy, bỗng dưng cái ly trượt ra khỏi lòng bàn tay.
“Á…”
Cô nhẹ nhàng thốt lên một tiếng, cái ly rơi xuống mặt đất, phát lên những tiếng “loảng xoảng”
“Sao thế?” Anh đanh giọng hỏi.
“Bất cẩn làm rơi cái ly thôi.” Cô vừa nói vừa khom lưng xuống.
“Đừng nhặt bằng tay.”
Bàn tay vừa mới vươn ra của cô khựng lại giữa không trung,
Anh nhắc nhở rất đúng lúc, xem đây như chuyện hiển nhiên khiến cô có cảm giác như mình bị nhìn lén vậy. Ở trước mặt anh, cô cứ như một tờ giấy trắng, không giấu nổi bí mật mà cũng không che nổi bóng tối.
Xem ra, không cần nói thì có lẽ anh đã biết được toan tính của cô từ lâu rồi.
Cô đứng thẳng người dậy, nói với người ở đầu dây bên kia: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không nói nhiều trước mặt phóng viên.”
“Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, lưu lại đi, có gì thì cứ gọi cho tôi.”
“Ừm.”
Sau khi tắt điện thoại, tâm trạng Vy Hiên mới nhẹ nhàng hơn một chút.
Người đàn ông này thông minh quá, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh ta, còn có, cái gì cũng không giấu nổi anh ta, đến nói dối cũng sẽ trở thành tội ác! Nhưng cũng chính vì thế, cô không còn hoảng hốt trước những phiền phức rất có thể sẽ xảy ra nữa.
Buổi tối của cô là bánh cuốn được gói ghém mang về từ buổi trưa, sau khi hâm nóng lại, mùi vị vẫn thơm như cũ. Hương thơm ấy lan tỏa căn nhà rộng 100m2 của cô, được bao bọc trong hương thơm ấy, chỉ có một mình nhưng không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Khi món ăn không chỉ đơn thuần là món ăn nữa mà lại thành một loại an ủi tâm hồn con người, cô chợt hiểu vì sao anh mua quán ăn đó về.
Bật cười.
Hóa ra, để hiểu một người, cách đơn giản nhất là xuống tay từ thứ mà anh ta yêu thích! Cho dù cô có muốn hay không, tình nguyện hay không.
Đêm hôm khuya khoắt, người không yên tĩnh.
Con đường chìm trong giấc ngủ say, hai bóng xe khó mà nhìn ra được có mặt đúng giờ trên đoạn đường khuya, dừng lại, rồi lại lái về trạm tiếp theo.
Có một người đàn ông ngồi trên dãy hàng rào cao bằng nửa thân người, hai chân không chạm đất, đạp trên song sắt, ngẩng cao đầu, mái tóc lòa xòa trước trán, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn vào căn phòng chung cư tối om. Đóm lửa thoắt ẩn thoắt hiện.
Ở cách đó không xa, tài xế đang chờ anh ta lặng lẽ nhận cuộc gọi.
“Dạ, bà chủ… bữa tiệc khuya của chủ tịch Châu đã tan rồi ạ… Dạ, vẫn còn ở đó… dạ, tôi hiểu rồi.”
Anh ta tắt điện thoại, ngồi trong xe, kiên nhẫn chờ đợi.
Đột nhiên Tập Lăng Vũ bực dọc cởi áo vest ra, tháo chiếc cà vạt muốn siết anh ta đến chết ngạt ấy xuống, ném ra thật xa.
Hút xong điếu thuốc, anh ta nhảy xuống hàng rào, đột nhiên cảm thấy choáng váng, men rượu xộc lên não, anh ta lắc lắc đầu, lảo đảo đi vào trong xe.
Tựa đầu vào thân ghế, gác tay lên trán, tiện thể che đôi mắt lại, uể oải dặn dò: “Đi về.”
“Dạ.”
Chiếc xe mới lăn bánh, từ đầu đến cuối anh ta vẫn không quay đầu nhìn về sau.
Người ở trên lầu trằn trọc mãi không ngủ được bèn nhổm người ngồi dậy, khoác áo đi ra ngoài ban công, mở cửa sổ.
Cơn lạnh xộc vào người ngay lập tức, cô xoa xoa tay, nhưng đầu óc lại càng thấy tỉnh táo hơn, không đến nỗi bị những suy nghĩ trong đầu làm phiền liên tục nữa.
Con đường ở dưới nhà, thẳng tăm tắp, kéo dài về hai bề tĩnh lặng.
Ngọn gió đêm cuốn những chiếc lá rụng lên, quét qua mặt đường tạo thành tiếng loạt xoạt, bởi vì trời đã vào thu, không còn nhìn thấy cảnh tượng vàng sẫm như như những hôm trước nữa, bây giờ cũng chỉ còn sót lại vài tán lá cô đơn mà thôi, gió ở đâu, lá ở đấy.
Cô ngẩng đầu, nhìn bầu trời đen ngòm đè xuống đỉnh đầu mình, đêm nay chỉ có vài vì sao thưa thớt, nhưng rất sáng, chỉ một vì sao to thôi là đã đủ để soi sáng con đường về nhà rồi.
Đường…
Bây giờ Vũ đang làm gì? Sao lại không về nhà.
Cô lập tức nhắm mắt lại, hai tay xoa bóp huyệt thái dương, ép mình không được nhớ về những chuyện liên quan đến anh ấy nữa. Anh ấy nói đúng lắm, cô không phải là mẹ anh… bởi thế cô không thể theo anh suốt cả cuộc đời này, rồi sẽ có một ngày bọn họ phải buông tay nhau ra, để theo theo đuổi ngọn gió mà anh muốn.
Đi ngủ thôi.
Cô đóng cửa sổ, quay người trở ngược vào phòng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!