Hai người Tuyết Chi và Vy Hiên ngồi trên xe cười cười nói nói, rất nhanh, đoàn xe hoa tiến vào một con đường nhỏ trong khu rừng yên tĩnh, đây là lối đi duy nhất nối với giáo đường, cây sồi xanh xanh hai bên um tùm tươi tốt, xua tan đi cơn gió lạnh của mùa đông.
Từ nhà họ Trương đến giáo đường đại khái cũng hơn nửa giờ chạy xe, Hải Thiên Đường vì đảm bảo không có chuyện gì phát sinh, hai ngày nay đã sớm sắp xếp người bảo vệ ở trên đường, bốn phía đều có cơ sở ngầm của bọn họ, cho đến khi an toàn đến giáo đường bọn họ mới nhận được mệnh lệnh rút lui.
Xe hoa dừng ở bên ngoài giáo đường, bởi vì còn chưa tới thời gian cử hành hôn lễ, khách vẫn còn chưa đến. Tuyết Chi và Vy Hiên xuống xe đi vào trong phòng nghỉ của giáo đường, cả đường Đinh Khiên đều đi theo các cô.
Sau khi Tuyết Chi đi vào, nhịn không được hỏi: “Tiêu Chí Khiêm đâu rồi? Sao bây giờ vẫn chưa tới?”
“Tôi vừa mới gọi điện thoại với mẹ, bọn họ lập tức đến đây ngay?” Đinh Khiên nói, sau khi cẩn thận kiểm tra xung quanh mới yên tâm để hai người ngồi bên trong phòng nghỉ ngơi: “Tôi ra ngoài trợ giúp đây, có việc gì thì gọi tôi.”
Sau khi Đinh Khiên đi khỏi, Vy Hiên không khỏi có chút tò mò hỏi: “Nè, người của bang phái kết hôn đều phải như vậy sao? Giống y như là chống khủng bố vậy đó.”
Từ khi tiến vào, xung quanh bốn phía đều là bảo vệ mặc đồ tây màu đen, càng gần về phía giáo đường, bên trong bên ngoài đều có bảo vệ, ngay cả con ruồi cũng không lọt.
Tuyết Chi nâng chiếc váy cưới ngồi sát vào bên trong, sợ làm hư lớp trang điểm, dùng ống hút hút một hớp nước nhỏ: “Cậu cũng biết rồi đó, Hồng môn không phải là một tổ chức nhỏ, Tiêu Chí Khiêm lo lắng như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
Vy Hiên bật cười: “Vâng vâng, anh Tiêu nhà cậu làm cái gì cũng đúng hết đó.”
“À Đúng rồi.” Đột nhiên Tuyết Chi nhớ đến cái gì đó: “Cậu có muốn biết phù rể là ai không?”
Vy Hiên cũng không có hứng thú: “Chỉ cần không phải là một người có cái đầu xanh là được rồi.” Mặc dù cô ấy không để tâm loại chuyện này, nhưng cũng không đại biểu việc cô có thể đứng yên khi đối với loại thức ăn mà mình yêu thích.
Tuyết Chi bật cười: “Không phải là Đinh Khiên đâu, là Thạch.”
“Tên kia à…” Vy Hiên gật đầu: “Hoàn mỹ…” Ít ra thì anh ta cũng không nói nhiều, sẽ không quá ồn ào.
Lúc này, ở bên ngoài có người gõ cửa, Vy Hiên đứng dậy mở cửa, nhìn thấy người ở bên ngoài: “A, là anh à, có chuyện gì không?”
Đứng ở bên ngoài là tài xế lái xe hoa Lúc nãy, một thân trang phục màu trắng, đầu đội mũ trắng đen, anh ta đưa một cái điện thoại màu trắng tới: “Điện thoại của cô Trương.”
Tuyết Chi xem xem, vỗ đầu: “Ôi trời, là tôi để quên ở trên xe, cảm ơn.”
Vy Hiên vừa muốn đưa tay nhận điện thoại, vậy mà lái xe bước đến mỉm cười nói: “Tôi còn chưa chúc mừng cô Trương đâu.”
Tuyết Chi sửng sốt một chút, lập tức hào phóng tôi nói: “Cảm ơn anh.”
Cô cũng không biết người này là ai, nhưng mà lúc đến nhà họ Trương đều là những anh em ở phải Hải Thiên Đường, đừng nói đến chuyện anh ta có thể tự do ra vào ở đây. Nếu thật sự là người nhà, đương nhiên cô cũng không cần phải cảnh giác.
Vy Hiên nghi ngờ đánh giá người này: “Anh tên là gì?”
Tên tài xế kia thấp giọng cười một tiếng, tiếng cười kia trong dịu dàng mang theo tia mê hoặc, âm thanh lại lộ ra mấy phần khàn khàn.
Nghe được tiếng cười này, Tuyết Chi biến sắc, cô đứng bật dậy, không đợi cô mở miệng đã nghe một mùi hương gây mũi, lập tức đầu óc cô trống rỗng, dần dần ánh mắt cũng biến thành mơ hồ, thân thể hơi lung lay, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Cô vội vàng vịnh lấy mép bàn để chống đỡ thân thể, lại nhìn về phía Vy Hiên, cô ấy cũng đã sớm ngã xuống đất ngất đi.
“Vy Hiên…” Cô muốn bước qua, nhưng không nhấc nổi bước chân của mình.
Tuyết Chi chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm đến khuôn mặt mỉm cười không ngớt của người đàn ông, mặc dù là gương mặt so với gương mặt bình thường càng bình thường hơn, nhưng mà cô lại nhận ra cặp mắt kia, tà mị mê người, tràn ngập bóng tối vô tận.
“Tiêu… Tiêu Tuyệt.”
Người đàn ông đến gần cô, đưa tay nhẹ nhàng xoa lên gương mặt của cô, sau đó nâng cằm của cô lên khiến cho cô nhìn thẳng vào ánh mắt của mình: “Là tôi.”
“Tại sao… tại sao lại xuất hiện?” Đối mặt với anh ta, Tuyết Chi không nói rõ giờ phút này trong lòng của mình là hoảng sợ hay bất lực, là trong dự liệu hay là ngoài ý muốn.
“Em biết mà.” Anh ta dùng đầu ngón tay miêu tả lấy đường nét trên gương mặt của cô, từng chút từng chút, muốn thông qua phương thức này đem tất cả hình bóng thuộc về cô khắc vào trong trí nhớ của mình.
Tuyết Chi hít sâu một hơi, chống đỡ thân thể không cho mình ngã xuống, phải duy trì sự tỉnh táo của đầu óc, nói ra từng câu từng chữ: “Tiêu Tuyệt, thu tay lại đi, đừng đối đầu với Hồng môn nữa, cũng không cần phải trở thành kẻ thù của Tiêu Chí Khiêm, anh ấy là người thân duy nhất trên đời này của anh.”
Ngón tay của anh ta khẽ lay động, nụ cười cực kỳ hoang dã: “Giữa chúng tôi không có tình cảm gia đình gì cả, tin tưởng tôi đi, nếu như cô hỏi anh ta thì anh ta cũng sẽ cho cô một câu trả lời y như vậy.”
Tiếng bước chân ở bên ngoài hành lang càng ngày càng nhiều, đi tới đi lui, tất cả mọi người đều đang bận rộn công việc.
Tuyết Chi vẫn không từ bỏ: “Tiêu Tuyệt, hôm nay người của Hải Thiên Đường đều tới đông đủ, không chỉ có như thế, người của các Ám đường khác cũng tới đây. Bây giờ anh đi vẫn còn kịp.”
“Haha, Tuyết Chi, cô đang lo lắng cho tôi sao?” Tiêu Tuyệt đưa tay ôm eo của cô, rút ngắn khoảng cách giữa cô và mình: “Hay là nói cô đang lo lắng cho anh ta?”
Tuyết Chi cắn răng, đầu óc càng thêm tỉnh táo: “Tôi không muốn bất kỳ một người nào trong các anh chính tay giết chết anh em của mình, càng không muốn bởi vì tôi mà gây ra chuyện đó.”
Tiêu Tuyệt rất hào hứng mỉm cười, chạm nhẹ lên chóp mũi của cô: “Hóa ra là cô cũng biết à.”
Cô biết anh ta đến đây là vì cô, biết tình cảm của anh ta đối với cô.
“Tiêu Tuyệt, bây giờ đi vẫn còn kịp.” Tuyết Chi dùng sức muốn đẩy anh ta ra, lại bị ôm chặt hơn, cô thở hổn hển. Không biết anh ta đã cho mình ngửi thứ gì, ý thức của cô vẫn ở đây nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào.
Tiêu Tuyệt nhẹ nhàng ôm lấy cô, trên mặt lại mang một gương mặt không thuộc về mình, nhưng khí tức tà ác kia lại khó mà giấu diếm được, lại quen thuộc như thế.
“Đã có thể đến đây rồi, tôi cũng không muốn phải rời đi một mình.”
Đám người Tiêu Chí Khiêm đến giáo đường, sau khi xuống xe liền nhìn thấy Đinh Khiên, anh ta đang chăm chú nhìn xung quanh.
Thạch tiến lên hỏi: “Hai người cô ấy đã tới đây rồi sao?”
“Ừ, đang ở trong phòng nghỉ.” Sau khi Tiêu Chí Khiêm nghe xong liền muốn đi vào, chị Điềm kéo tay của anh lại: “Để tôi đi xem một chút, theo quy định thì vợ chồng mới cưới không thể gặp mặt trước hôn lễ được.”
“Ai nhô, mẹ, mẹ hiểu được nhiều quá đó nha.” Đinh Khiên trêu ghẹo nói: “Nói như vậy thì mẹ cũng gả cho người khác à, vậy mẹ nói cho con biết đi, ba của con không kết hôn liền để cho mẹ lớn bụng hả?”
“Cút qua một bên đi.” Chị Điềm không tức giận vỗ đầu của con trai: “Lấy mẹ ra làm trò đùa, mẹ xem xem con còn muốn sống hay không.”
Đinh Khiên cười hì hì né tránh: “Con đi dạo xung quanh đây.”
Chị Điềm quay người đi vào trong, khách đã bắt đầu đến, Thạch đứng ở cửa phụ trách việc tiếp khách.
Tiêu Chí Khiêm đảo mắt một vòng.
Chị Điềm đi vào bên trong gõ cửa: “Tuyết Chi, chị Điềm đây, chị vào nhé.” Nói xong đã muốn đẩy cửa ra, nắm cửa xoay một vòng, lại phát hiện cửa đã bị khóa ở bên trong, lông mày của chị ta xiết chặt lại, lập tức xoay thêm mấy lần nữa: “Tuyết Chi, em có ở bên trong không vậy?”
Có dự cảm không tốt, chị Điềm cũng không để ý đến cái khác, nhấc chân liền muốn đạp cửa, nhưng lúc này cửa lại mở ra từ bên trong.
Nhìn thấy người ở bên trong, chị ta nhẹ nhàng thở ra: “Tuyết Chi, sao chậm như vậy mới mở cửa, em thật sự làm chị sợ muốn chết.”
Tuyết Chi cười một tiếng: “Lúc nãy em đi vệ sinh.” Giọng nói của cô rất nhẹ, giống như mới vừa tỉnh ngủ.
“Ha ha, thì ra là như vậy à.” Chị Điềm đi vào phát hiện cửa sổ mở rộng, hơi lạnh thổi thẳng vào trong phòng, chị ta nhịn không được mà rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay: “Sao lại mở cửa sổ vậy? Em không lạnh hả?” Chị ta đi qua đóng cửa sổ lại.
“Chắc là gió thổi mở đó.” Tuyết Chi thuận tiện nói, sau đó ngồi trên ghế.
Đây là giáo đường cũ, cửa sổ cũng là loại gỗ từ thời xa xưa, đóng lại cũng cảm giác được có gió lùa vào, chị Điềm cũng không hề nghi ngờ gì.
“Đúng rồi, Vy Hiên đâu rồi?” Chị ta nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng của Vy Hiên.
Tuyết Chi không để ý trả lời: “Cậu ấy bảo hôm nay mọi người đến đây đều là nhân vật lớn, không biết lại chạy đi nơi nào tìm tư liệu nữa rồi.”
“Ha ha, con nhóc này giống như là một người liều mạng cuồng công việc, lúc này cũng không quên đi công việc.”
“Ha ha, đúng vậy đó.”
Hai người nói qua nói lại một hồi, điện thoại di động của chị Điềm vang lên: “Cậu Tiêu… Ừ, không có chuyện gì, yên tâm đi… được rồi, tôi biết rồi…”
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Chi: “Cậu Tiêu thật là không có giờ khắc nào yên lòng về em.”
Tuyết Chi mỉm cười rũ mắt xuống: “Chắc là anh ấy sợ em gặp nguy hiểm.”
Chị Điềm có ở đây, ngồi ở bên cạnh thay cô kiểm tra lớp trang điểm trên mặt: “Bên phía Tiêu Tuyệt từ đầu đến cuối vẫn không có động tĩnh gì, mọi người chúng ta nhất định phải bảo trì cảnh giác, ai biết cậu ta có phá hư chuyện ngày hôm nay hay không?”
Tuyết Chi nghe xong cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì khác.
Bên phía Tuyết Chi không có chuyện gì gì, Tiêu Chí Khiêm cũng có thể an tâm, đảo mắt thấy khách cũng đã đến gần đông đủ rồi, ngoại trừ người của nhà họ Trương, còn có một số người bạn bè mà anh có giao thiệp rất tốt, anh cũng không gửi thiệp mời cho những người liên quan đến công việc. Về phía Hồng môn thì đều là những người có mặt mũi nhất, tam đại Ám đường khác hình như đã thương lượng với nhau rồi, toàn bộ đều là phó đường chủ đến đây để chúc mừng. Cái này cũng không phải là không xem trọng, mà là đối với tổ chức Hồng môn bí mật nhất, một khi đường chủ của tứ đại Ám đường hội tụ lại một chỗ, rất dễ dàng bị người khác tận dụng lỗ hổng, nếu như bị tiêu diệt hết đối với Hồng môn mà nói thì đó là một tổn thất rất lớn.
Ở phía xa xa, Đinh Khiên nhìn thấy Nghê Thư, đến tóc dài cột ở sau ót, chạy chiếc xe môtô của cô ta, trong một dãy xe liền lộ ra sự khác biệt.