Từ lúc rời khỏi hải đảo đó, Tuyết Chi lựa chọn lãng quên, Tiêu Chí Khiêm lựa chọn im lặng nhìn, ai cũng không nói về người đó. Nhưng tại sao, cô đột nhiên lại nhìn nhầm ánh mắt đó của Tiêu Chí Khiêm thành đoạn tuyệt?
Chỉ cần nhớ tới người đó lúc thì hung ác, lúc thì mê hoặc, lúc thì bi thương, cô liền phiền não. Không muốn nghĩ, không muốn tiếp xúc, càng không muốn đối diện với vấn đề từng làm cô mông lung…
Tiêu Chí Khiêm nhìn cô, sâu xa nhìn cô, từ từ rũ mắt, ánh mắt nhàn nhạt, khóe môi cong lên nụ cười cứng ngắc: “Lát nữa anh phải ra ngoài.”
“Ừ.” Tuyết Chi nhìn chằm chằm máy tính, dáng vẻ còn đang nghiên cứu sâu xa.
Lại nhìn cô một cái, anh xoay người, rời khỏi phòng, ánh mắt dần dần lạnh lùng. Trong đó, có chút tổn thương.
Người cô vừa nhìn… không phải anh.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, bàn tay nắm chuột của Tuyết Chi cứng ngắc. Tiếp đó, ảo não vỗ vỗ má, cô làm sao vậy? Không phải đã quyết định không nghĩ vấn đề đó nữa sao?
Không muốn tiếp tục xoắn xuýt nữa, Tuyết Chi dứt khoát thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Chị Điềm không yên tâm, để Đinh Khiên đi cùng cô, Tuyết Chi không phản đối, cô không muốn vì mình là gây thêm bất kỳ phiền phức nào cho mọi người nữa. Bây giờ, cô là người phụ nữ của Tiêu Chí Khiêm, cô bảo vệ mình thật tốt, chính là trợ giúp lớn nhất đối với anh.
Tuyết Chi không về nhà, mà là kêu Đinh Khiên lái xe đưa cô về quê, lộ trình khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Sau đó lại chỉ Đinh Khiên quẹo trái rẽ phải vào một con đường đất, dừng trước cửa sắt màu lam. Tuyết Chi nói với Đinh Khiên một tiếng, sau đó đẩy cửa đi xuống, đi lên phía trước gõ cửa. Đây là nhà của thím Đỗ, cô và Tiểu Hải từng tới vài lần, rất quen thuộc nơi này.
Cửa mở ra, thím Đỗ tiều tụy rất nhiều, nhìn thấy là Tuyết Chi, có chút không dám tin, tiếp đó, tay chân vội vào kêu cô vào: “Tuyết Chi à, con sao lại tới, mau vào mau vào…”
Tuyết Chi đi vào, nhà của Đỗ Hướng Hồng chính là nhà nông bình thường, phòng rất cũ, đã rất lâu không tu sửa. Thấy thím Đỗ mặc quần áo vải thô, mặt cũng già đi rất nhiều, Tuyết Chi thực sự có chút không nỡ, không nghĩ cũng biết là vì Đỗ Hân Dĩnh. Cô đau lòng nói: “Thím Đỗ, quay về với con đi.”
Thím Đỗ sững sờ, từ từ cuối đầu: “Tuyết Chi, con đừng đùa nữa… Hân Dĩnh làm ra chuyện như vậy, thím sao còn mặt mũi quay về?” Bà xoay người, âm thầm lau nước mắt.
“Thím Đỗ ~” Tuyết Chi nắm chặt tay bà: “Con và Tiểu Hải là thím chăm sóc từ nhỏ tới lớn, con không quan tâm người nào việc nào, con chỉ biết, thím giống như mẹ con, con không thể để thím một mình sống ở đây.”
“Tuyết Chi…” Thím Đỗ đỏ mắt, thút thít, lại không nói được câu nào.
“Thím Đỗ, quay về với con đi.” Tuyết Chi nhẹ nhàng rúc vào lòng bà, giống như hưởng thụ ấm áp của mẹ: “Thím chính là một thành viên trong gia đình chúng con.”
Nước mắt thím Đỗ ào ào rơi xuống, khẽ vỗ mu bàn tay cô: “Tuyết Chi, con không hận chúng ta sao?”
Tuyết Chi lắc đầu: “Con không giận thím Đỗ.” Về phần Đỗ Hân Dĩnh, đó không nằm trong phạm vi khoan dung của cô.
Thấy thím Đỗ còn do dự, Tuyết Chi dứt khoát làm chủ, đi vào thu dọn đồ đạc thay bà, sau đó cầm ống khóa, trực tiếp khóa cửa lớn, kéo thím Đỗ lên xe.
“Tuyết Chi, đây…” Thím Đỗ hơn nửa đời đều ở nhà họ Trương, đương nhiên cũng có cảm tình, nhưng mà, bà có chút không qua được cửa này của mình, căn bản không có mặt mũi quay về.
Tuyết Chi cười an ủi: “Thím Đỗ, đừng này kia nữa, thím yên tâm quay về với con, sau này, con và Tiểu Hải đều sẽ không cho thím đi nữa!”
Căn bản không cho thím Đỗ cơ hội hối hận giãy giụa, Đinh Khiên lái xe, rời đi nơi này.
Thím Đỗ thở dài, nắm tay Tuyết Chi, bộc bạch hết lời trong lòng, bao gồm cả sự áy náy đối với cô, và sự nhớ nhung đối với nhà họ Trương. Tuyết Chi luôn nhẫn nại nghe, thỉnh thoảng lại an ủi bà vài câu, cứ như vậy, rất nhanh đã tới nhà họ Trương.
Đinh Khiên giúp mang đồ nào, thím Đỗ nhìn căn phòng mình đã từng ở, bây giờ vẫn gọn gàng, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Sau khi biết chuyện của Nguyễn Thanh Mai, càng thêm thổn thức, cho dù bà ấy cay nghiệt thế nào, cũng chưa từng bạc đãi mình.
Thu lại tâm trạng, thím Đỗ nhìn căn nhà sắp bị bụi bao phủ, trực tiếp nhíu mày, không nghỉ ngơi, xắn tay áo bắt đầu thu dọn. Tuyết Chi muốn giúp, bà nói không cần, chỉ cho cô ngoan ngoãn ngồi trên sofa xem tivi. Thím Đỗ tay chân nhanh nhẹn, không lâu sau, đã dọn nhà rực rỡ hẳn lên.
Lúc trưa, nói gì cũng muốn cô và Đinh Khiên ở lại ăn trưa, bà làm đầy bàn món Tuyết Chi yêu thích. Tuyết Chi rất lâu không ăn thức ăn thím Đỗ làm, khẩu vị cũng tốt, ăn một lúc hai bát cơm. Đinh Khiên khẩu vị luôn tốt, ở đâu cũng không lạ, đều xem như nhà mình, luôn miệng khen thím Đỗ. Thím Đỗ híp mắt cười nhìn, thường gắp thức ăn cho hai người.
Ăn xong cơm trưa, Tuyết Chi và Đinh Khiên mới rời đi.
Thím Đỗ cũng không rảnh rỗi, lại bắt đầu dọn dẹp hành lang và phòng vệ sinh, cho tới hơn bốn giờ chiều, mới ra ngoài mua thức ăn làm bữa tối. Sắp sáu giờ, Trương Hồng Khánh mới quay về, vừa dùng chìa khóa mở cửa, đã ngửi thấy mùi thức ăn đã lâu.
Ông sững sờ, đẩy cửa đi vào, nghe thấy tiếng chiên xào trong bếp, từ từ lại gần, lúc nhìn thấy thì kinh ngạc. Thím Đỗ nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn ông, có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Thị trưởng Trương.” Cho dù bây giờ Trương Hồng Khánh đã là thư ký ủy viên thành phố, bà vẫn quen gọi ông là thị trưởng Trương.
Trương Hồng Khánh ho thanh giọng hai tiếng: “Bữa tối ăn gì?”
Thím Đỗ vội nói: “Thịt kho, cá hố kho, khoai tay xắt dây xào rau xanh, canh sò đậu hủ, lập tức có thể ăn rồi.”
Trương Hồng Khánh vừa nghe, toàn là món mình thích, lại ngửi thấy mùi thức ăn ngày thường, lập tức cảm thấy đói bụng: “Được, tôi đi dọn bàn.”
Ngay cả một câu hỏi, một câu trách móc cũng không có, Trương Hồng Khánh đối với thím Đỗ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lúc cơm tới, hai người ngồi trước bàn, ngẩng đầu nhìn căn phòng lớn này, đột nhiên trở nên trống rỗng, Trương Hồng Khánh cảm khái nói: “Người già rồi, phải học tiếp nhận cô đơn.”
Nguyễn Thanh Mai không ở đây, con trai và con gái cũng có cuộc sống của mình, cái nhà này rõ ràng trở nên lạnh lẽo. Đặc biệt là lúc ông về trễ mở cửa, nghênh đón ông chính là sự cô đơn đầy phòng, cảm giác cô độc đó, làm ông thoáng chốc như gìa đi mười mấy tuổi.
Thím Đỗ thở dài, chậm chậm gảy hạt cơm trong bát, nói:”Chỉ cần con cái đều khỏe mạnh, cho dù không ở bên cạnh, cũng nên vui mừng mới đúng. Ít nhất, còn có thể biết chúng đang ở đâu, đang làm gì.”
Trương Hồng Khánh im lặng gật đầu, cũng không muốn động tới chuyện đau lòng của bà, giống như trước đây, hai người chỉ câu được câu chăng nói chuyện, thời gian này trôi qua cũng nhanh hơn rất nhiều.
…
Ngày hôm sau, Tuyết Chi và Tiêu Chí Khiêm cùng đi tới Tiêu thị, hai người vừa xuất hiện đã dẫn tới oanh động không nhỏ.
Có sự bảo hộ của các người lớn nhà họ Tiêu, bất kể Tiêu Chính Thịnh là giữ lại hay khai trừ, địa vị tổng giám đốc của Tiêu Chí Khiêm hoàn toàn không chịu ảnh hưởng. Cho dù trước đây Tiêu Chính Thịnh công khai đá Tiêu Chí Khiêm ra khỏi công ty, thậm chí còn gióng trống khua chiêng lưu Bắc Minh Hạo bên cạnh, nhưng sự thực, lúc Tiêu Chí Khiêm lần nữa quay về công ty, vị trí tổng giám đốc của anh, vẫn kiên cố không ai dám lay chuyển.
Dương Châu Kiệt nói, đây chính là quyết đoán!
Hai người ra khỏi thang máy, Dương Châu Kiệt, Tiểu Tống, còn có Hà Thanh đã đi lên đón, Hà Thanh cười khúc khích nói: “Cậu Tiêu, nếu cậu còn không xuất hiện, tôi sắp đăng báo tìm người rồi!”
Tiêu Chí Khiêm chỉ lướt nhìn cô ấy môt cái, bèn phóng khoáng đi qua.
Hà Thanh bất đắc dĩ cười, không sai, cô có thể xác nhận người này chính là cậu Tiêu! Quay đầu, liền nghênh đón Tuyết Chi: “Cô đó, lâu như vậy cũng không liên lạc! Thật đáng đánh ~” Nói rồi, lại dùng khuỷu tay chọc chọc cô: “Nói, có phải trốn đi với Tiêu Chí Khiêm để tạo em bé không?”
Tiểu Tống phì cười: “Giám đốc Hà, cô cũng quá thẳng thắng rồi!”
Hà Thanh liếc nhìn cô ấy: “Cô biết cái gì? Nửa đời trước của đàn ông dùng phụ nữ để trói chặt, nửa đời sau chính là dùng em bé!”
Mấy người cười nói đi vào, Tuyết Chi ngước mắt thì nhìn thấy Chiêm Gia Linh, cô ấy đứng ở cửa, vẫn lão luyện như cũ, biểu cảm trên mặt ôn hòa rất nhiều, không còn nhằm vào cô như trước đây nữa.
“Giám đốc Tiêu, cô Trương.” Cô ấy không kiêu ngạo không siểm ninh chào hỏi hai người.
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm lướt qua, nhìn như không thấy cô ấy, lướt qua cô ấy, đi vào. Trước đây từng làm việc chung, hiểu tính tình anh, Chiêm Gia Linh cũng không giận. Tuyết Chi lại ấm áp cười: “Gia Linh, lâu rồi không gặp.”
Chiêm Gia Linh nhướn mày, Tuyết Chi trước đây đều gọi cô là trợ lý, bây giờ gọi tên, thoáng chốc đã xóa bỏ ngăn cách trước đây, kéo gần khoảng cách. Cô cũng cong môi phóng khoáng: “Tuyết Chi, hoan nghênh quay về.”