Ăn khuya rất đơn giản, mỗi người một chén mì lớn, mọi người xì xụp ăn, nóng hừng hực, kêu lên một tiếng thỏa mãn.
Tiêu Chí Khiêm ăn khá ngon miệng, ăn sạch hết một chén, chị Điềm kích động đến run rẩy cả người, đây là lần đầu tiên đường chủ nể mặt như vậy đó nha!
Bởi vì có Tuyết Chi ở đây, Tiêu Chí Khiêm – người luôn không bao giờ tham gia vào loại chuyện này, cũng trả lời với mọi người.
Thạch nói: “Đường chủ, các anh em đều đã lần lượt đến, chúng ta cần sửa sang lại chỗ này, làm thành tổng bộ của Thiên Hải Đường .”
Tiêu Chí Khiêm gật đầu, chỉ “ừ” một tiếng.
Tuyết Chi lập tức hỏi: “Thạch, sẽ có bao nhiêu người vậy?”
“Tổng bộ có hơn mười người, mấy ngày nữa sẽ đến.”
Nghe Thạch nói vậy, Tuyết Chi suy nghĩ, lại nói: “Vậy chúng ta phải dọn dẹp lại cả ba tầng dưới ư? Bọn họ ra vào ở chỗ này, có vấn đề gì không?”
Sĩ trả lời: “ Tòa cao ốc này, được thông báo là công trình Lan Vĩ, sẽ không có ai tới can thiệp. Hơn nữa, xung quanh đều là địa bàn của chúng ta, độ nguy hiểm đạt đến mức thấp nhất.”
Tuyết Chi nghe xong cũng an tâm.
Nghê Thư đã ăn xong, đang cầm một cây tăm xỉa răng, cũng không cần biết những thức ăn mềm kia có thể lọt vào kẽ răng hay không. Không nhanh không chậm nói: “Thiên Ma đã đến rồi.”
Mọi người ngưng lại, đồng loạt nhìn về phía cô: “Chuyện lúc nào?”
“Trước khi tôi đến đây, nhận được điện thoại của hắn.” Trên khuôn mặt sạch sẽ của Nghê Thư lộ vẻ chán ghét: “Tên khốn này nhất định là thừa dịp các cậu rời đi mà thừa nước đục thả câu! Khốn kiếp!” Nhắc đến Thiên Ma, Nghê Thư liền nghiến răng nghiến lợi, lớn đến từng tuổi này, chưa có ai dám sàm sỡ cô như Thiên Ma!
Chị Điềm thu dọn chén trên bàn, lại gọt trái cây cho mọi người, dọn lên bàn, cười đến rung rẩy: “Tên khốn kia đến đây là vì ai cũng không biết chừng.”
Tiểu Cường lại nói: “Tôi đã điều tra rồi, hắn đến một mình.” Ngụ ý là, độ uy hiếp không cao, không biết là vì chuyện tư hay chuyện công.
Mọi người cũng đều nhìn chằm chằm Nghê Thư, khóe miệng cô run rẩy: “Nhìn tôi làm gì? Có liên quan gì đến tôi?”
Chị Điềm mỉm cười: “Ha ha, chị Điềm đây cũng là người từng trải, cũng hiểu suy nghĩ trong lòng những người trẻ như em. Thư Thư à, phải nhớ không được để tên kia chiếm lợi đấy!”
Nghê Thư khoát tay chặn lại, không nói nhảm với đám người không đứng đắn này nữa, cầm túi đồ của cô quay về.
Tuyết Chi vội nói: “Nghê Thư, để Đinh Khiêm đưa cô về đi.”
Chị Điềm đánh con trai một cái: “Có nghe không, còn đứng đó ngơ ngác cái gì?”
Đinh Khiêm sờ sờ đầu, nhanh chóng đứng dậy, Nghê Thư đã chạy ra cửa, khoát tay: “Không cần.”
Biết rõ tính cô từ trước đến nay nói một không hai, Đinh Khiêm cũng không cố chấp.
Đến đường Hằng Nguyên, Nghê Thư đi đến xe máy Harley của mình, treo đồ ra đằng sau, đội mũ bảo hiểm màu đen lên, sải chân leo lên, một đường chạy nhanh về quán bar Huyền Sắc.
Lúc này, đang là giờ cao điểm của các quán bar, cửa ra vào đỗ mấy hàng xe con, trong đó không thiếu xe sang trọng.
Bởi phong cách đặc biệt, quán bar Huyền Sắc của Nghê Thư tư lúc mới khai trương, đã được người trẻ tuổi yêu thích, làm ăn vô cùng phát đạt.
Nghê Thư cởi mũ bảo hiểm ra, đi xuống xe máy, ném chìa khóa cho cậu em canh cửa, đeo túi đồ của mình lên, bước vào quán bar. Một tay đút vào túi quần tây, đôi mắt quyến rũ nhìn một vòng xung quanh.
Bầu không khí trong quán bar đầy vẻ quyến rũ lạ thường, ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Giữa sân khấu, vài cô gái tóc dài tay ôm cột, cơ thể uốn éo như rắn, kích thích bầu không khí bên dưới càng thêm nóng bỏng.
Nghê Thư nhìn lướt qua, lên lầu, đẩy cửa phòng nghỉ riêng ngăn cách với bên ngoài của mình, bỏ túi trên vai xuống. Vừa muốn bật đèn, một bầu không khí quen thuộc làm cô nổi cả da gà ập vào mặt. Gần như là phản xa có điều kiện, cô xoay tay đấm ra một cái, “bốp một tiếng, nắm đấm của cô đã bị chặn, bị kéo lại, một đôi môi liền kề sát, hôn vào mu bàn tay cô.
Thân thể Nghê Thư cứng đờ, mu bàn tay như bị sâu lông bò qua, buồn nôn đến mức khiến cô lại đấm ra một đấm khác. Không ngoài ý muốn chút nào, tay kia cũng bị người ta nắm lấy. Sau đó, hai tay khóa trái, cả người đã bị cố định trong một lồng ngực cứng rắn. Bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn tê dại: “Thư Nhi, dáng vẻ hung dữ bạo lực của em, thật khiến người ta thích…”
Đáng chết! Thiên Ma! Mẹ nó anh mau buông tôi ra!” Nghê Thư tức giận đến muốn cong người, cô nên sớm biết, tên này sẽ không bỏ qua cơ hội đùa giỡn cô!
“Thư Nhi, em không tin ư?” Người đàn ông sau lưng lười biếng khẽ cười, tiếng cười trầm thấp và hoang dã: “Không tin em sờ thử xem, “thằng nhỏ” của anh rất thích đấy!” Nói xong, còn cố ý ưỡn mông, để bộ phận đang dần biến hóa cọ cọ cô.
Mặt Nghê Thư đã tái đi, ngọn lửa trong cơ thể đang cháy hừng hực, răng vang lên ken két: “Thiên Ma, là tự anh kiếm chuyện, đừng trách tôi không nể mặt anh!” Vừa dứt lời, cô liền xòe tay ra, mười ngón vươn ra, nắm về phía lưng phải của hắn. Nhưng người kia lại nhanh hơn cô một bước, không đợi cô đến gần, liền đẩy tay cô ra, đẩy ra xa khỏi mình.
“Chậc chậc, Tiểu Thư Nhi, thứ ở trong móng tay, không thể dùng bậy bạ được nha, ha ha, điều đó khiến anh càng thêm hăng hái đấy!”Thiên Ma nói xong, lại ôm cô vào lòng, hai tay mỗi tay nắm lấy tay cô, đè vào tường, hắn lập tức từ phía sau dựa lên, mờ ám đẩy đẩy mông.
“Thư Nhi, anh đã nhịn mấy ngày rồi, em có muốn thử sức lực của anh bây giờ không?” Hắn thấp giọng nói, sau đó lè lưỡi ra, quyến rũ liếm vành tai cô: “Anh hứa, sẽ khiến em sung sướng!”
“Mẹ kiếp, Thiên Ma, anh buông tay ra ngay cho bà!” Nghê Thư giận đến tái mặt, thân thể bị khống chế, Thiên Ma sau lưng đè cô nặng muốn chết, căn bản không thể động đậy.
“Mắng đi, Tiểu Thư Nhi, em càng mắng, ông đây càng hưng phấn!” Thiên Ma cười ha ha, râu ria trên cằm không ngừng cọ cô,cọ xát khiến làn da cô đỏ ửng một mảng, màu đỏ nổi bật kia, vô tình lại kích thích hắn.
Hắn khát vọng người phụ nữ này, chỉ đơn thuần về mặt sinh lý. Trải qua 28 năm đời người, nguyện vọng lớn nhất là đặt cô dưới thân, hung hăng làm cô, làm cho cô ngoại trừ thét lên thì chỉ có thể rên rỉ, đừng mong có thể xuống giường được! Có lẽ là tính tình khi thì nóng bỏng khi thì lạnh lùng của cô đã kích thích hắn,có lẽ là do từ trước đến giờ cô chỉ mặc đồ nam, không mặc đồ nữ, sự khác thường ấy vô tình quyến rũ hắn, hắn chỉ biết là, hắn muốn cô, mạnh mẽ muốn làm cô!
Thứ cực lớn sau lưng đang cọ mình, càng ngày càng cứng, Nghê Thư hít vào một hơi, sắc mặt càng trở nên khó coi, nhưng không giãy dụa nữa, giọng nói càng thêm tàn nhẫn hung ác: “Thiên Ma, nếu anh dám đụng tôi, tôi sẽ khiến anh đoạn tử tuyệt tôn!”
Liều mạng thế này, giống như đang lấy tuổi thọ của cô ra thề, mặc kệ tên khốn chết tiệt này trốn đến nơi nào, cô đều sẽ bắt được, cắt cái mầm mống tai họa của hắn! Khiến cho cả đời hắn đừng mong sờ đến phụ nữ được nữa! Việc này đối với cái tên dâm tặc Thiên Ma mỗi đêm không thể thiếu phụ nữ mà nói, không khác gì với việc lấy mạng hắn cả.
Thiên Ma suy nghĩ, đôi mắt híp lại nhanh chóng mở ra, cuối cùng rất không cam tâm mà buông cô ra. Loại chuyện đoạn tử tuyệt tôn này, người phụ nữ này tuyệt đối có thể làm được, hắn cũng không muốn vừa nếm được ngon ngọt đã cắt đứt đời sống tình dục.
Thiên Ma đứng cách cô thật xa, để tránh mình bị móng vuốt của mèo hoang nhỏ cào bị thương. Phải biết, móng vuốt của mèo hoang nhỏ không phải thứ mà người thường có thể chịu được.
Hắn đứng ở chỗ tối, vẻ mặt dâm đãng cười: “Tiểu Thư Nhi, em muốn nhìn thứ để sinh con cháu của anh, cứ nói thẳng ra là được, anh cho em xem!”
Thứ cực lớn của hắn còn chưa xẹp xuống, làm quần hắn nhô lên một cái lều nhỏ, hắn đã không biết xẩu hổ, ngược lại còn tự hào! Với hắn, đây là vũ khí lợi hại để chinh phục phụ nữ, cũng là chinh phục cô!
Người phụ nữ này, hắn đã quyết định rồi!
Nghê Thư trừng hắn, tay siết lại kêu răng rắc, giận quá hóa cười: “Anh tin hay không, tôi sẽ khiến anh bất lực cả đời?”
“Ha ha, chỉ cần để ông đây làm em một lần, bất lực thì bất lực!” Hắn rất ngạo mạn.
Nghê Thư đứng ở cửa, cách hắn thật xa: “Thiên Ma, đừng nói nhảm nữa, anh đến đây rốt cuộc là để làm gì?”
Thiên Ma lười biếng kéo một cái ghế đến, đảo qua, giang chân ngồi lên, hơn nửa mặt đều bị che dưới chòm râu, chỉ lộ ra một đôi mắt nguy hiểm, giờ phút này đang tỏa ra một cảm giác dục vọng hoang dã.
“Chính là muốn đến đây nhìn Tiểu Thư Nhi của anh.”
“Tôi nhổ vào!” Nghê Thư cười khẩy, nói: “Quan Ma Điện của các anh giải quyết Mãnh Hổ xong, lấy địa bàn của hắn, đang ở giai đoạn uy phong, anh không nghỉ ngơi lấy sức cho tốt, chạy đến thành phố A làm gi? Ở đây là địa bàn của Tiêu Chí Khiêm, anh không sợ anh ấy xé xác anh ra?”
“Ha ha!” Thiên Ma cười thô thiển, ánh mắt lại âm trầm đến khiếp người: “Tên kia còn nợ tôi một ân nghĩa, người phụ nữ của cậu ta có thể sống đến ngày hôm nay, không phải tất cả đều nhờ tôi nhất thời mềm lòng? Nếu không, đến lượt cậu ta ra oai à?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!