Tuyết Chi hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý rồi cẩn thận từng ly từng tý bước qua đó. Cô dựa vào cánh cửa sắt đầu tiên nhìn vào…
Một căn phòng đá đen như mực, trên tường nhô ra hai xích sắt to dày như cánh tay trẻ em. Ở giữa lại đặt một cọc gỗ, bên trên còn lưu lại vết máu đã biến thành màu nâu đậm. Trên đỉnh phòng còn có một quả cầu sắt có gai nhọn. Có thể thấy đây chắc là một loại dụng cụ tra tấn. Rõ ràng không một bóng người nhưng bên trong lại tỏa ra cảm giác lạnh giá âm u, khiến Tuyết Chi không khỏi rùng mình.
Sau đó, căn thứ ai, căn thứ ba đều là phòng đá có kết cấu y như vậy, nhưng dụng cụ tra tấn bên trong lại không giống nhau…
Khi chỉ còn lại một căn phòng cuối cùng, Tuyết Chi thờ ơ liếc mắt nhìn. Nhưng vừa liếc mắt nhìn lại khiến cô ngây người ra.
Trong phòng không có bất kỳ một dụng cụ tra tấn nào, nhưng trên nền đá lạnh giá lại đang có một cô gái đang nằm…
Nhìn thấy cô, Tuyết Chi bỗng nhiên nắm chặt lấy tay vịn, dùng sức lắc và kích động kêu lên: “Ngọc Diệp! Ngọc Diệp!”
Cô gái yếu đuối nằm trên đất kia, vừa hay là Ngọc Diệp đã mất tích mấy ngày nay!
Tuyết Chi không ngờ rằng cô sẽ thấy Ngọc Diệp ở đây. Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô không ngừng muốn đẩy cửa ra. Nhưng cánh cửa sắt lớn ấy lại không có chút xê dịch gì.
“Ngọc Diệp!” Tuyết Chi nóng ruột đến mức giơ chân đá lên cửa.
Người bên trong cũng dần dần có phản ứng.
Ngọc Diệp cố hết sức ngẩng đầu lên. Cho dù trên mắt vẫn đang che vải đen nhưng dựa vào giọng nói vẫn có thể đoán ra đó là Tuyết Chi. Cô ấy mở miệng nói, giọng vừa khàn vừa hơi tịt: “Tuyết Chi…”
Nghe thấy cô ấy nói thì Tuyết Chi vui mừng nắm chặt lấy lan can: “Ngọc Diệp, là tôi, là tôi đây! Cô sao rồi, không có bị thương chứ!” Có thể tìm thấy Ngọc Diệp ở nơi này, thực sự quá vui mừng rồi. Tuyết Chi chỉ mong có thể lập tức nói cho em trai biết tin tức này!
“Tôi không sao…” Ngọc Diệp đã tỉnh lại hoàn toàn, trong giọng nói cũng lộ ra vẻ bất ngờ: “Cô sao cũng ở đây?” Cô ấy bị bắt trước, cũng không biết mọi chuyện sau này. Cô ấy càng không không ngờ cô cũng bị bắt lên hòn đảo này.
“Ngọc Diệp, trước đừng nói điều này. Cô đợi ở đó, tôi nghĩ cách cứu cô ra!” Tuyết Chi quay người đi, đi được vài bước lại quay lại. Cô nói với cô gái trong đó từng câu từng chữ: “Ngọc Diệp, đợi tôi. Tôi nhất định sẽ cứu cô!” Cô lại xoay người đi, chạy thẳng xuống phía dưới. Đến tầng hai, cô lại quay về căn phòng của Tuyệt.
Lúc này, nước đã dâng cao lên centimet, trong không khí là mùi tanh nồng ẩm ướt.
Tuyệt vẫn nằm trên sofa, cả tư thế cũng không có gì thay đổi. Tuyết Chi chạy qua đó, rồi ngồi xuống. Hai tay cô dò tìm trên người anh. Cô muốn tìm chìa khóa, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được gì cả.
Cô đứng dậy, lại lật tìm ở trong phòng, nhưng tất cả đồ vật trong phòng đều được cất giấu kỹ càng. Từ việc anh lấy hòm thuốc có thể thấy, cần phải có khởi động cơ quan. Có lẽ, chìa khóa ở trọng một hốc tối nào đó!
Tuyết Chi cau mày đứng trong một căn phòng trống trải, ánh mắt cô không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.
Rốt cuộc là ở đâu?
Ngọc Diệp vẫn còn bị giam ở dưới lầu, Tuyết Chi lo lắng sốt ruột. Cô không muốn chậm trễ bất cứ một giây phút nào.
“Đáng chết!” Cô cúi đầu chửi một câu và gõ mạnh lên trán mình. Vì sao lại kích động làm Tuyệt bị thương chứ? Nếu như, anh rất lâu mới tỉnh lại, hoặc là… không tỉnh lại nữa, vậy Ngọc Diệp phải làm sao bây giờ?
Đều do cô quá kích động rồi!
Vào lúc cô muốn gõ mạnh mình lần nữa thì tay của cô đột nhiện bị người khác nắm lấy.
Tuyết Chi sững sờ quay người lại, đối mắt với đôi mắt xinh đẹp khép hờ. Thái dương có vết máu chầm chậm chạy dọc xuống gò má. Anh lại chỉ thờ lờ lau đi, ánh mắt anh vẫn nhìn cô và giọng nói cực dịu dàng: “Chưa có sự cho phép của tôi, cô dám làm hại mình?” Anh nói một cách rất tùy ý, rất thờ ơ và lười biếng, nhưng sự kiên quyết trong giọng nói lại khiến người không có cách nào phản bác.
Khi đối mắt với anh, Tuyết Chi thoáng có chút hốt hoảng, không biết lúc này là lúc nào cũng quên đi mình đang ở đâu… Nhưng rất nhanh cô lại bỏ đi những cảm giác gì lạ đó. Cô lạnh lùng lại nghiêm khắc nói: “Anh bắt cóc Ngọc Diệp?”
Tuyệt không cau mày, cũng không có đáp lại.
Ánh mắt Tuyết Chi lạnh xuống, cô vươn tay: “Đưa chìa khóa cho tôi!” Sự kiên quyết trong giọng nói giống như đang nói cho anh biết, vì Ngọc Diệp cô có thể làm bất cứ điều gì!
Tuyệt khẽ nhếch môi. Đôi môi của anh bây giờ tái nhợt, nhưng lại có vẻ đẹp mĩ lệ động lòng người, không ngừng tỏa ra vẻ mê hoặc trí mạng.
Cùng là khuôn mặt của Tiêu Chí Khiêm nhưng lại có mị lực không giống. Điều này với Tuyết Chi, tuyệt đối là một loại hành hạ. Mỗi một động tác của anh, mỗi một nụ cười cũng như nhăn mày, giống như đã từng gặp. Nhưng cô lại không là phân biệt được là cuối cùng đã gặp anh vào lúc nào?
“Nếu như cô không muốn cô ta thật sự biến thành tàn phế, thì bây giờ không được phép di chuyển cô ta.” Tuyệt nói một cách thờ ơ vô cùng, nhưng lại khiến Tuyết Chi kinh ngạc đến mức trừng to mắt. Cô nắm chặt lấy tay áo của anh: “Anh nói gì! Ngọc Diệp làm sao rồi, anh đã làm gì cô ấy rồi?”
Tuyết nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt tái nhợt chẳng những không hiện lên vẻ yếu đuối, mà người lại càng khiến anh thêm vẻ gian tà: “Cô bình thường đều sốt ruột lo lắng cho người mình quan tâm như vậy sao? Nếu như thế, được cô quan tâm nhất định là một việc rất hạnh phúc.”
Anh dịu dàng nói, ánh mắt lại có cảm giác hâm mộ. Giọng nói trầm ấm lao xao, hoàn toàn không giống với sự tức giận và sốt ruột của cô. Giọng nói ấy rất bình thảnh, rất ôn tồn.
Tuyết Chi cắn chặt răng, trong đầu cô bây giờ toàn là dáng vẻ Ngọc Diệp yếu đuối nằm trên đất. Cô hoàn toàn coi người đàn ông trước mặt này là một ác ma. Hận thù ở đáy lòng giống như lửa cháy ngoài đồng cỏ, sắp cháy đến bùng nổ rồi. Nhìn thấy vết thương trên vai anh, ánh mắt cô tối xuống. Cô không chút do dự vươn tay ấn xuống chỗ đó.
Cơ thể của Tuyệt nghiêng ngả một lúc, nhưng ánh mắt càng dịu dàng. Dường như người cô tổn thương không phải là anh mà là một người nào đó anh không quan tâm.
“Chìa khóa, đưa cho tôi!” Tuyết Chi lại ấn mạnh hơn nói. Vết thương mà cô vừa khâu rất nhanh đã chảy máu, nhiễm đỏ băng gạc trên vai anh.
Ánh mắt của anh khẽ biến, lúc thì rời rạc lúc thì chăm chú, nhưng vẫn cố chấp nhìn chằm chằm cô. Anh giống như không cảm nhận được đau đớn vậy.
Anh hoang mang, anh khó hiểu, anh nghi hoặc, nhưng tất cả các loại cảm xúc ấy đều không thể so sánh được với sự cố chấp lúc này. Anh chỉ hận khắc cô vào đáy mắt, cho dù là nhắm hay mở mắt thì chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của cô.
Cảm giác ấy rất kỳ lạ, giống như đã vướng mắc với cô cả một đời rồi vậy, có lẽ lâu hơn. Sợi dây tình cảm như có như không đang quấn chặt lấy anh.
Vẻ lo lắng sốt ruột trên khuôn mặt Tuyết Chi sắp không giữ nổi rồi. Tay cô bắt đầu run rẩy, lòng bản tay như cảm nhận được dòng máu ấm nóng. Dòng máu ấm nóng ấy như có sinh mệnh, đang không ngừng chảy qua lòng bàn tay cô. Nhưng đôi mắt hào hoa sáng rực kia vẫn đang nhìn cô chăm chú.
Tay cô càng run rẩy hơn, lần là không muốn ấn mạnh tay hơn. Không phải cô không đủ độc ác, mà là cô không thể nhẫn tâm với anh. Cuối cùng, cô bực mình thả tay ra, tức giận gầm nhẹ với anh: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào thì anh mới thả cô ấy ra!”
Anh không nói gì, nhưng đột nhiên lại ngã về phía cô.
Tuyết Chi theo bản năng đỡ lấy anh. Khi hai tay chạm da của anh, cô bỗng nhiên thu tay lại. Cô hơi nghi ngờ, nhưng lại phủ tay lên trán anh. Nhiệt độ nóng bỏng khiến cô cau mày.
“Anh… anh sốt rồi?”
Tuyệt dựa vào người cô, ngay cả hô hấp của anh cũng mang theo nhiệt độ nóng bỏng. Anh hồi lâu mới lên tiếng: “Tìm thuốc trong ngăn tủ cho tôi.”
Nguy hiểm còn chưa qua, anh bây giờ không thể ngã xuống. Nếu như chỉ còn lại người con gái này, cô sao có thể ứng phó được với các tình huống đột ngột xảy ra!
Tuyết Chi vội vàng đỡ anh ngồi lên sofa rồi vội vàng mở hốc tối trên tường. Cô lại lấy hòm thuốc ra lần nữa, nhìn thấy một đống bình thuốc tạp nham trong hòm, vội vàng hỏi: “Bình nào là thuốc hạ sốt?”
Tuyết rũ mắt nhìn thoáng qua rồi chỉ một bình thuốc nhỏ màu đen. Tuyết Chi lập tức lấy ra, mở nắp rồi ấn một viên thuốc vào miệng anh. Thấy anh nuốt xuống một cách khó khăn, vẻ mặt cũng hơi văn vẹo thì có thể biết giờ khắc này anh phải chịu đựng đau đớn như thế nào.
Tuyết Chi từ đầu đến cuối vẫn cau lại. Vết thương trên người anh đều do cô ban cho. Nói không áy náy, chỉ sợ ngay cả bản thân mình cũng lừa không nổi. Nhưng, nhớ đến Ngọc Diệp, cô lại không thể bình tĩnh nối. Đôi mắt nhìn chằm chằm anh cũng tràn ngập mâu thuẫn. Cảm giác này cũng giống với cảm xúc với anh vậy, đâu đâu cũng có bóng dáng của Tiêu Chí Khiêm, nhưng lại không phải anh…
Rất mâu thuẫn, mẫu thuẫn đến mức khiến cô khó có thể kiềm chế nổi.
Uống xong thuốc, Tuyệt nhìn thấy nước đã đâng lên đến mắt cá chân rồi thì chống đỡ đứng dậy, khởi động một cơ quan ở bên hông tường. Bên trong là một túi đồ cần thiết, để thực phẩm khô và nước, một ít công cụ và thuốc tiêu viêm. Sinh tồn trên hòn đảo này thì không thể tránh khỏi các loại tình huống ngoài ý muốn. Anh đã sớm quen rồi, ở đâu cũng có loại túi đồ cần thiết này.
Tuyệt trở lại nói: “Lên lầu.”
Anh thuận dòng nước bước ra ngoài, Tuyết Chi lập tức theo sau. Khi anh lên lầu, rõ ràng bước chân không vững. Chỉ là hơn chục bậc thang ngắn ngủi, nhưng đã vài lần anh gần như trượt ngã cầu thang. Tuyết Chi đi theo sau anh, trong lòng bỗng có cảm giác lo lắng khó hiểu.
Lúc đến tầng ba, Tuyết Chi bước đến trước phòng giam Ngọc Diệp, quay người nhìn anh. Cô thở dài rũ mắt, giọng nói không khỏi dịu đi: “Tuyệt, mở cửa ra có được không? Cô ấy giống như bị thương rồi, tôi chỉ muốn nhìn cô ấy một chút thôi.”
Người đàn ông đối diện với vẻ mặt trắng bệch, đôi mắt hơi gian tà thờ lờ liếc mắt nhìn cánh cửa căn phòng giam kia. Giọng nói anh yếu ơt nhưng lại lộ ra mê hoặc ghê người: “Trước khi mưa bão sấm chớp kết thúc, cô ta chỉ có thể ở đây.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!