Đột nhiên, cái mông nhỏ chợt ngồi phịch xuống đất, đôi mắt to to lúc này đã ngấn đầy lệ.
Mẹ, mẹ ơi…
Nguyễn Thanh Mai mở to mắt, nằm bên cạnh con trai mình với vẻ mặt kì dị, bộ dạng đó cũng không biết là đang hối hận hay là sợ hãi nữa.
Mộc Mộc đưa đôi bàn tay nhỏ run rẩy tiến sát đến khuôn mặt bà, rồi giúp bà nhắm đôi mắt đang mở toang lại…
Bên trong đại sảnh vẫn là một mảng chết chóc, đám người Đinh Khiên vẫn đang chằm chằm quan sát nhất cử nhất động của gã đàn ông kia.
Chị Điềm siết chặt chiếc phi tiêu trên ngón tay mình, cô hạ giọng căn dặn: “Tiểu Cường, nổ súng vào bên cạnh hắn để phân tán sự chú ý của hắn, chỉ cần hắn ta xuất hiện sơ suất thì tôi sẽ có cơ hội!”
“Ừm.” Tiểu Cường đáp một tiếng rồi quyết đoán giơ khẩu súng tiểu liên lên.
Trái tim Trương Thịnh Hải như muốn xông lên đến cổ họng, hai mắt cậu chi chít những tia máu đỏ tươi. Những giọt mồ hôi trên trán của Đinh Khiên cũng rơi xuống từng giọt.
Thực lực của Ngọc Diệp tuyệt đối có thể xếp vào top ba ở Hải Thiên Đường, đặc biệt là trong cận chiến, rất ít khi có đối thủ. Có thể thấy rằng những vết thương trên cơ thể cô đều là do bị đấm rất mạnh, điều đó cho thấy gã đàn ông này mạnh đến nhường nào!
Chính vào lúc Tiểu Cường định nổ súng, đối phương chợt nở một điệu cười trầm thấp đầy hờ hững.
Tiếng cười triền miên, buồn bã mà cũng ai oán như đang khóc lóc kể khổ.
Ánh mắt chị Điềm chợt thay đổi, cô cất giọng trầm thấp: “Tiểu Cường, khoan đã!”
“Ừm!” Đôi mắt của Tiểu Cường híp lại, anh giơ súng lên nhưng không có bất kì hành động nào.
“Những người trung thành như vậy là những gì mà hắn có sao?” Người đàn ông như đang độc thoại, thanh âm không lớn nhưng trong màn đêm tĩnh mịch vẫn có thể truyền đến bên tai của mỗi một người một cách rõ ràng.
“Bởi vì…sợ hắn, hay là tội nghiệp cho hắn?”
Lỗ chân lông trên cơ thể của đám người Đinh Khiên đều giãn nở cả ra, lòng bày tay ngập tràn những tầng mồ hôi, bọn họ đã chuẩn bị xông vào để cứu người vào bất cứ lúc nào. Nhưng hắn ta càng bình thản thì bọn họ lại càng phải cẩn thận, sinh mạng của Ngọc Diệp đang ở trong tay đối phương, bọn họ không thể sai và cũng không được phép sai!
Chính vào lúc này, trên tay gã đàn ông chợt có thêm một con dao găm, trên cán con dao được khảm một viên đá sapphire sáng chói và bí ẩn, tỏa sáng rực rỡ trong đêm.
Lưỡi dao sắc bén chạm sát vào cổ Ngọc Diệp, chỉ cần một chút xíu lực là đã có thể khiến cho chiếc cổ mảnh khảnh của cô đứt thành hai mảnh.
“Không—” Tiếng hét của Trương Thịnh Hải như xé tan tim phổi, cậu giơ súng lên nhưng vẫn không dám bóp cò.
Mái tóc dài của Ngọc Diệp đang bị hắn túm lấy, cô có thể cảm nhận được sự mát lạnh ở trên cổ mình nhưng không hề có chút sợ sệt nào cả, ánh mắt cô chỉ tràn ngập lưu luyến nhìn Tiểu Hải Tử ở đối diện mình, khoé môi mấp máy khó khăn, cuối cùng cũng chỉ có thể thốt ra được một chữ khàn đặc: “Đi…đi…”
Bọn họ đều không phải là đối thủ của người đàn ông này, nếu như ở lại thì chỉ có con đường chết cùng với cô mà thôi!
Ánh mắt kiên trì mà cố chấp rơi thẳng lên người của Trương Thịnh Hải, dưới đáy mắt đó còn có chất chứa những lời nói nhẹ nhàng mà có nói mãi cũng không hết.
Cô khao khát được nói cho cậu ấy biết, những ngày tháng được ở bên cậu chính là khoảng thời gian mà cô hạnh phúc nhất, cô không phải là sát thủ Ngọc Diệp của ám đường Hồng Môn, cô chỉ là một Đào Nhi đơn thuần vui vẻ mà thôi.
Vì để mua đồ ăn vặt cho cô mà cậu có thể đi làm thêm khắp nơi, mỗi lần nhìn thấy cô vui vẻ ăn đồ mà cậu mua thì trên gương mặt cậu lại bất giác hiện lên một nụ cười sạch sẽ.
Cậu biết đó, mỗi lần mà cậu ra ngoài làm thêm, cô đều luôn âm thầm ở bên cạnh cậu…
Đi đi…Tiểu Hải Tử, đừng ở đây chết cùng tôi nữa.
Đi đi…
Nhìn đôi mắt đang cười của Ngọc Diệp, Trương Thịnh Hải chậm rãi lắc lắc đầu, tầm mắt của cậu lúc này đã trở nên lờ mờ, thân ảnh của cô cũng dần dần trở nên mờ mịt trước mắt cậu, cậu điên cuồng hét lên một tiếng: “Không…tôi không đi! Tôi sẽ không đi!”
Cho dù có chết, cậu cũng ở lại để bảo vệ cô!
Con dao kề ngay cổ của Ngọc Diệp từ từ áp sát vào, máu tươi cũng thuận theo lưỡi dao chảy ra ngoài.
Người đàn ông phía sau cất lên một giọng cười quỷ dị: “Đồ vật đã bị hỏng, có ghép lại với nhau thế nào thì cũng không giấu đi được những đường nứt…Từ dưới địa ngục bò lên, có được ánh nắng mặt trời rửa tội như thế nào thì cũng không thể rửa được những dòng máu bẩn thỉu bên trong cơ thể.”
Đôi mắt của Ngọc Diệp nhắm lại.
Con dao, chầm chầm lia đến…
“Đào Nhi—”
“Khốn kiếp!” Đôi mắt của chị Điềm chợt nheo lại, phi tiêu từ trên ngón tay cô lập tức phóng thẳng vào bàn tay của gã đàn ông, những khẩu súng trên tay Đinh Khiên và Tiểu Cường cũng đồng thời vang lên.
Chính vào lúc này, bên trong đại sảnh đột nhiên phát nổ.
“Ầm” một tiếng, một cơn sóng nhiệt nóng bỏng cuốn theo những mảnh kính vỡ trào ra ngoài.
“Cẩn thận!” Đinh Khiên xông tới ấn giữ Trương Thịnh Hải đang định xông vào nằm xuống đất, còn chị Điềm thì nhanh chóng dùng cơ thể của mình bảo vệ Mộc Mộc.
“Không!!” Trương Thịnh Hải nằm sấp ở dưới đất, cậu trơ mắt nhìn bên trong đại sảnh bị nổ tung thành những mảnh vụn, khắp nơi đều là những ngọn lửa lan rộng hệt như những con rắn độc.
“Đào Nhi—” Trương Thịnh Hải gào lên, sau đó hung hăng hất Đinh Khiên ra khỏi người mình.
“Tiểu Cường!” Chị Điềm vội vã nói: “Mau kéo cậu ấy lại!”
Tiểu Cường nghe lệnh, cậu và Đinh Khiên hai người cố gắng giữ Trương Thịnh Hải lại: “Tiểu Hải! Bên trong rất có thể còn bom và thuốc nổ, cậu không được vào!”
“Đào Nhi! Đào Nhi!!” Trương Thịnh Hải trừng to đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn chằm chằm vào đám lửa, trái tim cậu như đang rỉ máu tí tách từng giọt.
Trên đỉnh đầu, chợt vang lên một tràng tiếng phành phạch, một chiếc máy bay trực thăng bay từ xa bay đến.
Chị Điềm kinh ngạc thốt lên: “Ngọc Diệp ở kia kìa!!”
Trương Thịnh Hải lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về chiếc thang mềm từ trên máy bay thả xuống, một thân ảnh đàn ông đen kịt một tay nắm lấy chiếc thang, một tay kẹp theo cơ thể không còn chút phản ứng của Ngọc Diệp đang từ từ lên cao theo chiếc máy bay.
Ba người họ chạy theo nhưng cũng chỉ có thể giương mắt trơ trơ nhìn hắn tẩu thoát.
Ngọc Diệp đang ở trong tay hắn cho nên bọn họ không ai dám nổ súng, vì cho dù là bắn gã đàn ông đó bị thương hay là huỷ diệt cả chiếc máy bay kia thì Ngọc Diệp cũng sẽ phải rơi xuống.
Chiếc áo của người đàn ông tung bay như một thiên thần bóng tối với đôi cánh đen huyền, dần dần mất hút trong đêm tối.
Nhìn thấy chiếc máy bay trực thăng nhanh chóng hoà vào màn đêm tối tăm, Đinh Khiên tức giận mắng: “Mẹ nó!”
Trước giờ bọn họ chưa từng cảm thấy bất lực như vậy, từ đầu đến cuối tên khốn đáng chết đó chỉ chơi đùa với bọn họ!!
Tiểu Cường híp đôi mắt lại nhìn thật kỹ, thông qua đôi mắt anh lập tức ghi nhớ lại tất cả những thông tin có liên quan đến chiếc máy bay đó.
Nhìn thấy Trương Thịnh Hải đang đứng bất động ở trước mặt, chị Điềm dắt tay Mộc Mộc đi tới rồi đưa tay vỗ vào vai cậu, cô nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Chí ít thì chúng ta cũng biết cô ấy vẫn chưa chết. Chỉ cần Ngọc Diệp còn sống thì chúng ta vẫn còn cơ hội cứu cô ấy trở về.
Trương Thịnh Hải siết chặt bàn tay lại thành quyền, cả cơ thể cậu đều không khống chế được mà run lẩy bẩy, đáy mắt cậu thoáng qua một tia hung ác, nhưng đa phần vẫn là niềm vui sướng vì cô ấy vẫn còn sống.
Chỉ còn một chút xíu nữa thôi là cậu đã phải mất đi cô ấy rồi…
Tuyết Chi giật mình tỉnh lại, cô ngồi dậy, cả người cô đều ướt đẫm mồ hôi.
Lại là ác mộng.
Cô đưa tay nắn nắn mi tâm của mình, liên tiếp mấy ngày nay cô đều mơ thấy những chuyện có liên quan đến kiếp trước, bóng ảnh của Tiêu Chí Khiêm, sự đau khổ của Tiêu Chí Khiêm, sự mất trí của Tiêu Chí Khiêm…những hình ảnh này sắp giày vò cô đến phát điên lên rồi.
Cô cũng không biết mình bị sao nữa, mà trong giấc mơ chỉ toàn là một nỗi bi thương mà thôi, thậm chí cô còn có thể hoàn toàn cảm nhận được sự tuyệt vọng lúc đó của Tiêu Chí Khiêm nữa. Chuyện anh bị tông xe hay cả những lời mà anh nói khi ngồi trên xe lăn, cho dù anh đã không còn đứng dậy được nữa nhưng ngữ khí của anh vẫn vô cùng kiêu ngạo và tự phụ…những điều đó cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cô.
Rõ ràng bây giờ rất hạnh phúc, cô đã có lại tình yêu thật sự một lần nữa, cô cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Tiêu Chí Khiêm. Nhưng tại sao, tại sao lại liên tiếp gặp phải giấc mơ này chứ? Cái cảm giác đó giống như, ban ngày chu du nơi thiên đường, nhưng ban đêm lại chìm vào địa ngục, sự xung đột giữa lửa và băng này thật sự đã khiến cô không chịu nổi nữa rồi.
Rốt cuộc, vấn đề nằm ở đâu?
Tuyết Chi luồng đôi bàn tay mình vào tóc và liên tục lắc đầu, cô muốn mình phải trở nên tỉnh táo lại.
Cô đưa mắt nhìn lên đồng hồ, chỉ mới hơn 12 giờ đêm thôi, nhưng vị trí bên cạnh cô lại trống không, mi tâm cô chợt cau lại sau đó đưa tay sờ sờ thử, không có chút độ ấm nào. Xem ra Tiêu Chí Khiêm đã rời khỏi lúc cô vừa ngủ rồi.
Tuyết Chi vén chăn ra rồi mang dép lê vào, lúc cô vừa định kéo cửa phòng ngủ ra thì Tiêu Chí Khiêm lại đúng lúc đẩy cửa bước vào.
“Sao lại dậy rồi?” Anh nhẹ giọng hỏi, sau đó anh đi qua cầm lấy chiếc áo ngủ lên khoác lên người cô.
Nhìn thấy anh, những nỗi sợ hãi trong giấc mơ vừa nãy cũng tiêu tan đi không ít, cô nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, ôm lấy eo của anh: “Anh đi đâu vậy?”
Nhìn cô gái trong lòng mình, đôi con ngươi anh như bị sương mù vây lấy, cộng với màn đêm tối tăm càng làm nó trở nên khó đoán hơn. Anh nở nụ cười nhàn nhạt rồi dịu dàng ôm cô vào lòng: “Ở thư phòng.”
“Ò.” Tuyết Chi biết cả ngày Tiêu Chí Khiêm đều ở bên cạnh cô cho nên đến buổi tối mới có thể xử lý công việc ở Hải Thiên Đường và công ty. Kể từ khi Dương Châu Kiệt lên làm phó giám đốc, mỗi buổi tối anh ta đều sẽ gọi điện thoại tới để báo cáo công việc cho anh. Đợi khi anh bận xong về phòng thì đã gần sáng rồi.
Đột nhiên Tuyết Chi có chút áy náy, nếu không phải vì cô thì anh cũng đâu cần phải vất vả như vậy chứ, ngay cả 6 tiếng cơ bản cho giấc ngủ mỗi đêm cũng không được bảo đảm nữa. Cô đưa tay nắm lấy vạt áo anh rồi nhỏ tiếng nói: “Tiêu Chí Khiêm, từ mai trở đi anh không cần ở cạnh em nữa đâu, anh cứ bận rộn công việc của mình là được rồi, em sẽ tự sắp xếp thời gian cho mình mà.”
“Thời gian của em phải do anh sắp xếp.” Ngữ khí của Tiêu Chí Khiêm rất ấm áp nhưng cũng không thiếu phần bá đạo.
Tuyết Chi liếc nhìn anh một cái, đôi môi nhỏ đỏ mọng trề ra: “Anh càng ngày càng giống bạo quân rồi đó~”
Nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Chí Khiêm chợt thu lại, cái ôm của anh càng trở nên chặt hơn: “Mất đi một lần là đủ lắm rồi, anh không thể để em rời khỏi tầm mắt của anh một lần nữa.”
Anh vốn luôn có một tính chiếm hữu rất khủng khiếp đối với Tuyết Chi, nhưng kể từ sự cố lần đó, thì những dục vọng bảo vệ và muốn giấu cô đi lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu như không phải để ý đến cảm giác của cô thì có lẽ anh đã đem cô đi giấu ở một nơi mà không ai có thể tìm được từ lâu rồi.
Tuyết Chi khẽ cười, đương nhiên là cô có thể hiểu được cõi lòng của anh vào lúc đó, cô cũng không hề phản bác lại sự bá đạo của anh. Để giao tiếp với Tiêu Chí Khiêm, cô có phương pháp của riêng của mình, hơn nữa là lần nào cũng đúng.
Cô kéo anh ngồi lên giường, còn mình thì ngồi đưa chân vòng qua người anh, sau đó dựa người như một con gấu túi lười biếng vào vòng tay ấm áp của người đàn ông, dán chặt mặt vào lồng ngực anh để nghe tiếng tim anh đập, rồi không nhanh không chậm nói: “Hai ngày nay Vy Hiên cứ gọi điện thoại để hẹn em ra ngoài thư thả đầu óc.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!