Bàn tay nhỏ bé của Mộc Mộc giấu trong túi áo, bé siết chặt bàn tay lại thành quyền nhưng không có đưa tay đáp lại.
Bé cúi đầu rồi vòng qua người Trương Thịnh Hải, bước thẳng qua đường.
Trương Thịnh Hải mới đầu thì sững sờ, nhưng sau đó khoé môi của cậu lại nhếch lên.
Thằng nhóc này cool thật, cậu rất thích.
Thế là Trương Thịnh Hải đi theo Mộc Mộc, lần này anh đi bên cạnh bé để bảo vệ bé khỏi bị những chiếc xe không biết nhìn đường quẹt phải.
“Nhóc con, nhà em ở đâu? Anh thấy, hay là để anh đưa em về nhà nha.”
Mộc Mộc nghiêng đầu liếc nhìn cậu, rồi đột nhiên lên tiếng: “Anh chưa đi gặp bạn gái mình à?”
Trương Thịnh Hải chợt sững sờ, cậu sờ sờ cằm suy nghĩ: “Bạn gái à…”
Bạn gái của cậu sao… ai ta? Đào Nhi hả?
Trương Thịnh Hải cũng không chắc, trước giờ cậu chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ với Đào Nhi, nhưng cậu nhóc này lại hỏi như vậy thật sự khiến cậu có chút không biết trả lời thế nào.
Mộc Mộc lại điềm tĩnh nói: “Chị ấy không xứng với anh.”
Trương Thịnh Hải trừng to mắt: “Em biết cô ấy sao?” Trong tiềm thức cậu chỉ nghĩ tới Đào Nhi đầu tiên.
Mộc Mộc gật đầu rồi tiếp tục điềm tĩnh nói: “Chị ấy rất dính lấy người khác, em không thích con gái quá quấn lấy người khác.”
Trương Thịnh Hải ngừng bước chân rồi kinh ngạc nói: “Nhóc con, em là thám tử hả?”
Biết tên của cậu, rồi còn biết luôn cả Đào Nhi, một thằng nhóc mới lớn nhường này rốt cuộc là được ai đào tạo vậy trời? Có cần thiên tài tới vậy không a!
Mộc Mộc ngước khuôn mặt nhỏ của mình lên liếc nhìn cậu một cái, bé không trả lời mà tiếp tục đi về phía trước.
Trương Thịnh Hải tiếp tục đi theo, cậu nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trước mặt mà cảm thấy ôi sao mà thần kỳ: “Nhóc con, em tên gì?”
Rất lâu sau đó, Mộc Mộc băng qua một con đường khác rồi mới lên tiếng: “Mộc Mộc.”
“Tên đầy đủ?”
Bé có chút do dự nhưng vẫn mở miệng: “… Mộc Triết.”
Trương Thịnh Hải nhanh chóng lục lọi hết những người họ ‘Mộc’ trong ký ức của mình nhưng không nhớ có ai cả, cậu nhìn Mộc Mộc với vẻ càng lúc càng tò mò. Thằng nhóc này yên lặng quá chừng, cho dù mới bị kinh sợ nhưng cũng không la không khóc, yên lặng đến mức khiến người ta có chút… đau lòng.
Không sai, chính là đau lòng.
Cái cảm giác này cực giống với một người.
Mộc Mộc đã đi dọc theo con đường một khoảng khá xa rồi Trương Thịnh Hải mới tỉnh thần lại, sau đó cậu lập tức đuổi theo: “Mộc Mộc, em năm nay mấy tuổi rồi?”
“Bảy tuổi.” Ánh mắt của Mộc Mộc không ngừng quét qua những chiếc cửa kính của những cửa hàng trên đường, rồi đột nhiên bé dừng lại trước một cửa tiệm.
Đây là một tiệm đồ ngọt, các loại bánh kem xinh đẹp ngon mắt đều được trưng bày trong tủ kính, làm thu hút ánh nhìn của những người đi đường, trong đó có rất nhiều bạn nhỏ được ba mẹ dẫn đến và đang vui vẻ ăn bánh kem.
Mộc Mộc nhìn vài cái rồi quay đầu định đi, nhưng vào lúc này lại có một thằng bé mập mạp chạy ra từ trong cửa tiệm, rồi lên tiếng gọi bé: “Mộc Triết!”
Bước chân của Mộc Mộc liền khựng lại.
Thằng bé mập chạy tới rồi chỉ tay vào cửa tiệm đồ ngọt một cách khoe khoang: “Mộc Triết, bánh kem ở chỗ này ngon lắm luôn! Sao cậu không kêu ba mẹ đưa tới đây?”
Mộc Mộc quay đầu lại rồi nhàn nhạt nói: “Công việc của bọn họ rất bận, không có rảnh.”
“Hừ hừ, cậu đừng nói dối nữa, cậu căn bản không có ba mẹ! Các bạn trong lớp ai cũng biết hết, cậu còn nói dối bọn tớ là cơm trưa của cậu là do mẹ làm nữa chứ! Cậu rõ ràng là đang nói dối!”
Hai hàng lông mày của Mộc Mộc từ từ cau lại, bé chầm chậm rũ mắt xuống, trên khuôn mặt trẻ con hồng hào tràn ngập sự cô đơn khiến người ta nhìn mà đau xót.
Thấy như vậy, cậu bé mập liền đắc ý: “Hừ, tớ biết là cậu gạt người mà, vốn dĩ là không có ai đưa cậu đến đây ăn hết!”
Trương Thịnh Hải đứng cách đó không xa đã nghe thấy rất rõ ràng, hàng lông mày rậm lập tức nhíu lại, cậu đưa đôi mắt hung hăng nhìn thằng bé mập mạp kia.
Đậu xanh, đúng là thằng nhóc đáng ghét!
Mộc Mộc cắn cắn chiếc miệng nhỏ của mình, rồi quay người rời đi, nhưng đột nhiên lại có một bàn tay to lớn giữ lấy đầu bé.
Trương Thịnh Hải nở nụ cười nhìn bé, rồi còn chớp chớp mắt: “Nếu bạn học của Mộc Mộc đã nói như vậy rồi thì hình như chỗ này ăn cũng không tệ đó, chúng ta cũng vào trong ăn đi!”
Trong đôi mắt to to của Mộc Mộc chợt loé qua một tia kinh ngạc.
Sau khi Trương Thịnh Hải đưa Mộc Mộc vào tiệm đồ ngọt thì liền đưa mắt nhìn lên bàn của cậu bé mập kia, rồi nói với nhân viên phục vụ một cách đầy hào khí: “Lấy cho tôi hai phần giống như bàn đó, một phần ở đây ăn, một phần đem về.”
Mỗi tháng Tiêu Chí Khiêm đều cho cậu tiền tiêu vặt, tiền nhiều đến nỗi tiêu không hết, ngoại trừ tiền mua đồ ăn vặt cho Đào Nhi thì phần còn lại cậu luôn để dành, hiếm khi mới có cơ hội để cậu tỏ ra hào phóng trước mặt trẻ con, lòng chuộng hư vinh của Trương Thịnh Hải vốn không lớn nhưng lúc này lại trở nên bành trướng ra!
Trương Thịnh Hải đưa Mộc Mộc tới ngồi ở bàn đối diện cậu bé đó.
Cậu bé trừng đôi mắt hí của mình nhìn Trương Thịnh Hải rồi lại nhìn qua Mộc Mộc, sau đó nhỏ tiếng hỏi: “Mộc Triết, người này là ba cậu hả?”
Ngay cả phụ huynh của cậu bé cũng tò mò nhìn qua, hai người một lớn một nhỏ trông có chút giống nhau, nói là anh em thì cũng có thể, nhưng cha con thì lại có chút miễn cưỡng rồi a.
Mộc Mộc yên lặng, Trương Thịnh Hải nhìn bé một cái rồi lập tức ôm lấy chiếc vai nhỏ của bé rồi cất giọng sảng khoái: “Anh là anh trai của Mộc Mộc.”
Thân người bé nhỏ chợt khựng lại, bé không nói chuyện mà càng cúi đầu thấp hơn.
Thằng bé ngồi đối diện thì há hốc mồm kinh ngạc, một lúc sau mới nói: “Mộc Triết, anh trai của cậu thật là tốt quá.” Một lần mà mua cả hai phần ăn cao cấp luôn, còn ăn một phần, mang về một phần nữa chứ, thật là rộng rãi quá đi! Không giống như mẹ của bé, bé phải nài nỉ lâu lắm mẹ mới chịu đưa bé tới đây ăn một lần. Bây giờ mới biết, thì ra có anh trai lại tốt như vậy a!
Bây giờ bé bắt đầu ngưỡng mộ Mộc Triết rồi a.
Trương Thịnh Hải được thằng bé mập khen, cả người cậu như lâng lâng.
Mộc Mộc vẫn không nói gì, đợi đến khi bánh được bưng ra thì bé mới bắt đầu cầm muỗng lên rồi ăn rất nhỏ nhẹ.
Trương Thịnh Hải không thích đồ ngọt nên chỉ gọi nước trái cây rồi ngồi ở bên vừa cắn ống hút vừa nhìn chằm chằm vào thằng nhóc kế bên mình, càng nhìn thì lại càng cảm thấy, giống như… là đã từng gặp qua ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra…
Thật là đau đầu mà.
Cậu phát hiện, Mộc Mộc ăn rất chậm, giống như là đang tỉ mỉ thưởng thức mùi vị của chiếc bánh kem vậy, trong đôi mắt to to đen láy đó cũng có chút gì đó gọi là niềm hạnh phúc của trẻ con. Bộ dạng đó, Trương Thịnh Hải nhìn mà cũng có chút chua xót, không biết ba mẹ của bé có chuyện gì mà giống như là chưa từng đưa bé ra ngoài vậy.
Cậu bé mập chuẩn bị rời khỏi, trước đó còn chào Mộc Mộc nữa, đây chính là lần đầu tiên mà cậu bé đó nhiệt tình với Mộc Mộc như vậy: “Mộc Triết, tớ đi trước nha, ngày mai tới trường tớ lại tìm cậu chơi!”
Mộc Mộc sững sờ một lát, rồi sau đó mới chậm rãi gật đầu: “Ừm.”
Dù nhìn mặt trông rất bình tĩnh nhưng Trương Thịnh Hải vẫn nhìn ra được vẻ hứng khởi trong mắt của bé.
Sau khi ra khỏi tiệm đồ ngọt, Mộc Mộc quay đầu lại rồi nói: “Em phải về nhà rồi.” Trong ngữ khí còn phảng phất một chút không nỡ.
Trương Thịnh Hải nhìn chằm chằm cậu nhóc rồi cười cười hỏi: “Em không định nói với anh là tại sao em lại theo dõi anh sao?”
Mộc Mộc cúi thấp đầu, tầm mắt rơi trên đôi chân bé, bé đứng bên đường nghĩ ngợi một lúc lâu rồi mới ấp a ấp úng: “Em… em thích anh.”
Trương Thịnh Hải lúc này như vừa bị thiên lôi đánh trúng, cậu đứng sững sờ ngây ngốc tại chỗ, sắc mặt tràn ngập một niềm hoan hỉ.
Đây có được coi là… là lời tỏ tình của thằng nhóc này không!?
Nó mới có bao nhiêu tuổi a?
Không, trọng điểm không phải ở đây!
Nếu như đổi lại là một nữ sinh đáng yêu thì không chừng cậu sẽ suy nghĩ và chấp nhận, rồi sau đó mới từ từ tìm hiểu rồi trở thành yêu. Nhưng! Nó là con trai! Là một thằng con trai đứng tè giống như cậu mà!
Hàm răng Trương Thịnh Hải trên dưới cầm cập vào nhau, cậu đang nghĩ phải làm sao thì mới không làm tổn thương một tâm hồn bé nhỏ đây: “Cái này… cái này…”
Mộc Mộc ngẩng đầu lên nhìn vào vẻ mặt trông như táo bón của Trương Thịnh Hải, bé như đoán được cái gì đó nên lúc này bé liền liếc nhìn cậu một cách khinh miệt: “Em nói, là thích anh giống như một người anh trai.”
“A! Vậy sao! Ha ha! Anh biết mà!” Trương Thịnh Hải vừa nghe thì lập tức dấy lên tinh thần, cậu đưa tay vỗ vỗ bờ vai nhỏ của bé: “Anh trai, đúng, là anh trai, ha ha…”
Lúc nãy thật là khiến cậu sợ toát mồ hôi hột a.
Thấy Mộc Mộc định rời đi, Trương Thịnh Hải liền lên tiếng kêu bé, sau khi nghĩ ngợi một lát thì để lại số điện thoại cho cậu nhóc: “Nếu như còn có thằng nhóc xui xẻo nào dám ức hiếp em, thì em cứ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ giúp em xử lý tụi nó!”
Mộc Mộc nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng rồi cất số điện thoại vào, bé vừa đi được vài bước thì lại quay đầu nói: “Nói với chị gái là có người xấu đang nhắm đến chị ấy.”
Trương Thịnh Hải nghiêng nghiêng đầu nghĩ ngợi cả một lúc lâu: “Chị gái?”
Chị gái là ai?
Không lẽ là…
Trương Thịnh Hải đột nhiên phản ứng lại, cậu định hỏi lại Mộc Mộc nhưng cậu bé đã chạy đi rất xa rồi.
Trương Thịnh Hải xách theo bánh kem của tiệm đồ ngọt đi tới đường Hằng Nguyên. Ngọc Diệp nhìn thấy cậu thì liền mếu máo: “Tiểu Hải Tử, cậu đến trễ rồi.”
“Trên đường gặp phải một thằng nhóc thú vị.” Trương Thịnh Hải vừa nói vừa lấy bánh kem ra dỗ dành cô.
Đinh Khiên vừa từ trong phòng bước ra vừa ngáp ngắn ngáp dài: “Cậu đem người ta đi bán rồi sao?”
“Ha ha, thằng bé đó rất thông minh, nó bán tôi còn được.” Trương Thịnh Hải đảo mắt nhìn một vòng xung quanh: “Chị tôi đâu?”
“Đang lãng mạn với đường chủ ở ngoài.” Đinh Khiên giật một miếng bánh kem rồi ngồi xuống ghế sofa, sau đó bắt đầu ăn bánh một cách nho nhã.
Trương Thịnh Hải đột nhiên nghĩ tới lời của Mộc Mộc, đáy lòng cậu lúc này có chút bất an, cậu ngồi xuống bên cạnh Đinh Khiên: “Đinh Khiên, anh có thể đột nhập vào hệ thống hộ tịch của thành phố A không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!