“Ha ha, chê tôi tiền ít à? Nếu có vấn đề gì, tôi có thể…”
Bắc Minh Hạo lắc đầu, đôi mắt sắc bén khóa chặt anh ta, nói từng chữ một: “Tôi muốn gia nhập!”
Nụ cười trên khuôn mặt Bắc Minh Hạo từ từ thu lại, toàn thân đều bao trùm sự lạnh lẽo. Khuôn mặt không thay đổi, mím chặt môi, anh nói: “Tôi nghĩ, anh cũng nên biết rằng, hiện tại vị trí của tôi trong tập đoàn nhà họ Tiêu rất khó xử, sớm muộn gì cũng sẽ bị chèn ép, tôi phải tự tìm lối thoát cho mình.”
Sau khi nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu, Bắc Minh Hạo cười lên, tiếng cười thật đáng sợ: “Sau này phải xem liệu sự hợp tác đầu tiên của chúng ta có làm hài lòng hai bên hay không.”
“Một lời đã định”. Bắc Minh Hạo không nói thêm nữa, anh quay người lại và chuẩn bị rời đi thì có một giọng nói lười biếng đằng sau vang lên: “Người phụ nữ của anh sau một tháng bị đánh đập hành hạ, ngay cả đứa bé cũng không giữ được. Tôi đoán, anh từ lâu đã muốn giải quyết món nợ này. Ha ha, tôi đã nói rồi, phụ nữ đúng là một gánh nặng mà.”
Bước chân của Bắc Minh Hạo hơi ngừng lại, sau đó sải bước rời đi, đôi mắt lạnh lùng hơi nheo lại, nụ cười lạnh treo bên khóe miệng. Con người này có vẻ biết rõ ràng mọi thứ về anh.
Tiêu Chí Khiêm ngoài trừ lộ mặt ở tập đoàn nhà họ Tiêu vào ngày đầu tiên, từ ngày thứ hai trở đi, anh đều ở nhà và chăm sóc Trương Tuyết Chi, đồng thời giám sát việc ăn uống, nghỉ ngơi của cô. Lợi dụng lúc anh nhận cuộc điện thoại, Tuyết Chi không quản mệt mỏi ăn thật nhanh.
Đinh Khiên nói, đàn ông có gia đình quả không phải là một điều tốt đẹp, nó chỉ chứng minh cho thấy họ bắt đầu đã có điểm yếu!
Tuyết Chi biết điều đó có nghĩa là gì. Mặc dù Hồng môn có nguồn gốc từ Miêu Hồng, vẫn có thể tham gia vào chính trị, là một tổ chức vô cùng lớn trên thế giới. Cho dù có rực rỡ thế nào, xét cho cùng vẫn có góc tối và điểm yếu. Tuyết Chi nghĩ, nói bọn họ là lực lượng trong thế giới ngầm thực sự đó không phải là nói quá. Thế giới ngầm, thứ bạn cần nhất chính là một trái tim vô cùng lạnh lùng, mạnh mẽ và dứt khoát!
Một số người ngồi trong phòng khách trò chuyện, nhìn thấy cậu Tiêu làm mì ống, Đinh Khiên thở dài: “Tôi đã ở với cậu chủ rất lâu, đừng nói là mì ống, thậm chí là mì ăn liền cũng chưa động một tay qua.”
Chị Điềm không để tâm đến con trai, thay vào đó, chị ngồi sơn móng tay, thỉnh thoảng lại thổi cho khô. Chị nói thật to: “Đàn ông tốt thì không nên ngồi ở đây, phải lên được phòng khách xuống được nhà bếp.”
Tuyết Chi mỉm cười và nói: “Được đó, hay là hôm nào để Tiêu Chí Khiêm trổ tài đi!”
Đinh Khiên xua tay từ chối thẳng thừng: “Cậu Tiêu mà nấu ăn, tôi sẽ mất mạng mất thôi!”
Chị Điềm mỉm cười với Tuyết Chi: “Cậu Tiêu thích ở một mình, tôi nhìn cậu ấy cảm thấy rất lạ, tuy nhiên có thể thấy được hiện tại cậu ấy cũng có được chút sức sống..” nói xong chị thở dài: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy vẫn là một đứa bé, cả người lạnh như băng, đứng trong một đám người cao to, phớt lờ mọi người xung quanh. Sau đó, tôi thiết nghĩ, liệu có phải ông chủ cũ đã trao Hải Thiên Đường cho cậu ấy đồng nghĩa với hủy hoại Hải Thiên Đường hay không? Không ngờ rằng, cậu ấy chưa từng chịu thua kém, cho đến bây giờ cũng chưa làm nó suy yếu.”
Đinh Khiên mỉm cười: “Mẹ, mẹ có chắc là đang nói cậu Tiêu không vậy?”
Chị Điềm quăng cho anh một cái liếc mắt, Đinh Khiên lập tức ngừng nói.
Tuyết Chi lắng nghe một cách vô cùng nghiêm túc, cô không khỏi tò mò mà hỏi: “Vậy rốt cuộc ai là ông chủ cũ của Hải Thiên Đường? Làm thế nào lại trao nó cho Tiêu Chí Khiêm?”
Theo như cô biết, môi trường sống của Tiêu Chí Khiêm không thể dễ dàng, từ 11 năm sau khi sinh anh đã ở trong viện tâm thần, cho đến 13 năm trước, anh được đưa về nà họ Tiêu, quản thúc tại nhà ở Tây Sơn.
Chị Điềm cười khúc khích: “Nói về điều này, người chủ cũ cũng thật là một kẻ lập dị. Anh ta tìm thấy cậu Tiêu trong bệnh viện tâm thần, rồi nhìn chằm chằm vào đứa trẻ, cứ như thể là phụ nữ nhìn vài cân bắp cải trong chợ rau. Sau đó, cậu Tiêu nhận được sự ủng hộ của anh ta, đồng ý tiếp nhận vị trí đứng đầu. Từ ngày cậu ấy tiếp quản, người chủ cũ đó cũng biến mất, chúng tôi không bao giờ thấy anh ta xuất hiện lại lần nào nữa.”
Tuyết Chi cuối cùng cũng biết được vấn đề này. Cô không biết phải dùng lời nào để bày tỏ sự biết ơn với người chủ cũ này. Cô biết ơn vì anh ta đã tìm thấy Tiêu Chí Khiêm, cho anh ấy cơ hội có được như bây giờ, còn có thêm bạn bè, khiến anh bớt cô đơn.
Cô ấy liền hỏi lại: “Vậy Hải Thiên Đường có những ai vậy?”
“Sẽ rất nhanh để cô biết được điều này!”. Chị Điềm nhướng mày cảm thấy đau đầu: “Những người khác ban đầu vào Hải Thiên Đường đều là những đứa trẻ, họ đều là những người lập dị mà chủ cũ nhặt được từ mọi nơi, ở đây, có rất ít người bình thường và thanh lịch như tôi.”
Tuyết Chi gật đầu, quả thực, Chị Điềm giống như một quý cô xinh đẹp, nhìn chị sẽ không nghĩ chị có một chút gì liên quan tới Hải Thiên Đường.
Đinh Khiên quay đầu sang một bên và cảm thán thật sâu. Mẹ ơi, có phải do lỗi của con không, sao mẹ có thể đem con trai của mẹ ra làm trò tiêu khiển được như vậy?
Lúc này, Ngọc Diệp đẩy cửa ra, chạy thẳng đến chỗ Trương Tuyết Chi, miệng mím chặt.
Tuyết Chi nhìn lên: “Ngọc Diệp, có chuyện gì vậy?”
Biểu cảm của Ngọc Diệp không rõ ràng, giống như vẫn đang chìm trong suy nghĩ của mình. Khoảnh khắc tiếp theo, trên khuôn mặt tròn tròn như búp bê đó biểu lộ sự giận dữ, hai biểu cảm khác nhau liên tục thay đổi.
Đinh Khiên và Chị Điềm liếc nhìn nhau, cả hai ngồi nhích sang một bên, ngầm ăn ý hiểu được nhau.
Đây là một dấu hiệu trước khi Ngọc Diệp nổi giận.
Không biết được điều đó, Tuyết Chi lại hỏi: “Ngọc Diệp, có chuyện gì vậy?”
Ngọc Diệp há miệng ra, đầu tiên thút thít, rồi ngân nga, sau đó thì cười khẩy. Những biểu cảm xen kẽ trên khuôn mặt như những thiên thần và tiểu quỷ đang chiến đấu với nhau.
Tuyết Chi chết lặng.
Đây có phải là cái mà người khác gọi là đa nhân cách hay không?
Tuyết Chi vẫn luôn tin rằng sự kì quái của mình đã đạt đến giới hạn của thế giới, nhưng giờ phút này có phải Ngọc Diệp sẽ tạo ra một kỉ lục mới?
Chị Điềm nói không sai, điều không thiếu nhất ở Hải Thiên Đường chính là những đứa trẻ kì lạ.
Đinh Khiên thì thầm với mẹ: “Hay rồi, Ngọc Diệp đang rất tức giận.”
Chị Điềm nói: “Mẹ cũng không biết điều gì đã làm con bé tức giận, im lặng ngồi xem đi!”
Tuyết Chi bình tĩnh lại và mỉm cười ấm áp với Ngọc Diệp: “Ngọc Diệp, nói cho chị biết, có chuyện gì xảy ra vậy, Hải có bắt nạt em không?”
Ngọc Diệp là một cô bé thường lạnh lùng trước mặt mọi người, nhưng trước mặt Trương Thịnh Hải cô ngay lập tức trở nên sôi nổi và đáng yêu. Cô trở nên tức giận thế này, sợ rằng chỉ có anh trai cô bé làm được.
Cuối cùng, Ngọc Diệp mở miệng, nhưng cô nghiến răng mà nói: “Bà ta bắt Hải hẹn hò một cách mù quáng, em chỉ muốn giết bà ta ngay bây giờ,”
Khi nghe cô nói muốn đi giết người, khuôn mặt Tuyết Chi liền thay đổi: “ Ngọc Diệp, ý em là ai?” Đột nhiên, cô phản ứng : “Mẹ kế của tôi?”
Ai có thể ép Hải hẹn hò? Tuyết Chi nhớ rằng lần trước Ngọc Diệp đã đi với bọn họ, Nguyễn Thanh Mai thậm chí còn chẳng dành cho cô một nụ cười có lệ, có thể thấy rằng, bà ấy không thích Ngọc Diệp lắm. Trong nhận thức của họ, Ngọc Diệp là một cô gái bị thiểu năng trí tuệ, IQ chỉ dừng ở mức năm tuổi. Bà ấy không muốn Hải vướng vào cô nên luôn giới thiệu em ấy với những cô gái khác.
Nghĩ lại điều này, Tuyết Chi nảy ra một kế sách. Mặc dù cô không thích Nguyễn Thanh Mai, nhưng thực sự không thể để cô bé giết bà ấy. Cô đứng dậy ngăn cản và thuyết phục nhẹ nhàng: “Ngọc Diệp, em phải bình tĩnh trước đã. Em đã gọi cho Hải chưa? Em ấy nói gì?”
Khuôn mặt u ám của Ngọc Diệp trở nên đáng thương một lần nữa: “Hải nói, anh ấy sẽ quay lại sớm, nhưng em không thích anh ấy gặp gỡ những cô gái khác!” Sau đó, biểu cảm lại trở nên lạnh lùng: “Vì vậy, để người phụ nữ đó không ép buộc anh ấy, em sẽ giết bà ta ngay bây giờ!”
Cô quay người lại và chuẩn bị rời đi, Tuyết Chi đưa mắt nhìn theo, Đinh Khiên vội vàng ngăn cô lại: “Bà cô của tôi ơi, cô chưa bước qua cửa mà đã muốn giết mẹ người ta, cô không sợ người ta hận mình à?”
Ngọc Diệp sớm đã nổi điên, cô bé thậm chí không thèm nghe lời thuyết phục, quát to: “Buông ra!”
Chị Điềm lắc đầu: “Ngọc Diệp, việc giết mẹ Hải có ý nghĩa gì không? Trước tiên em phải ngủ với Hải!”
Trán Tuyết Chi đổ mồ hôi, cô bắt đầu lo lắng cho tương lai của Hải Thiên Đường.
Đinh Khiên ngăn Ngọc Diệp, anh hạ ánh mắt, thở dài: “Muốn không?”
Đinh Khiên dừng động tác, mặc dù côn nhị khúc của Ngọc Diệp mạnh mẽ, nhưng thực lực của anh không thua kém cô, ngoại trừ việc Hồng môn có quy định đàn em không được thiếu tôn trọng người tiền nhiệm.
Tuyết Chi kiên nhẫn thuyết phục: “Ngọc Diệp, tại sao em không đợi Hải quay lại rồi lắng nghe lời giải thích của anh ấy?”
“Giết người phụ nữ đó trước rồi quay lại nghe sau!” Ngọc Diệp quyết tâm giết Nguyễn Thanh Mai.
“Ngọc Diệp…”
Lúc này, Tuyết Chi thấy Tiêu Chí Khiêm đi lại phía mình nên liền vội vã hạ giọng và nói: “Tiêu Chí Khiêm, Ngọc Diệp muốn đi giết mẹ kế của tôi.”
Tiêu Chí Khiêm chỉ nhướn mày và liếc nhìn về phía này, đôi mắt anh đảo ngược và rơi trên khuôn mặt của Tuyết Chi hỏi: “Em có muốn quay trở lại phòng nghỉ ngơi không?”
Tuyết Chi nhìn anh không chớp mắt, dở khóc dở cười: “Chí Khiêm, ngài Tiêu, hiện tại vấn đề ngài cần quan tâm là có người muốn đi giết người kia kìa!”
Tiêu Chí Khiêm nhìn cô: “Tùy cô ấy!”
“Cô ấy sẽ giết mẹ kế của em, chính là mẹ của Hải!”
Tiêu Chí Khiêm nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Vậy thì sao?”
Được rồi, Tuyết Chi đã từ bỏ việc cố gắng lý luận với anh, quyết định thay đổi chiến lược của mình, nói một câu: “Tiêu Chí Khiêm, em muốn anh ngăn chặn hành động của Ngọc Diệp.”