“Bà câm miệng!” Đôi mắt phượng của Tuyết Chi híp lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn bà.
“Con…” Nguyễn Thanh Mai bị con gái riêng khiển trách ở trước mặt mọi người nên cảm thấy vô cùng bị mất mặt, vì vậy bà đứng dậy và bước ra ngoài: “Ông Vương, tôi đi về trước, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
“Ừ!” Cục trưởng Vương đưa Nguyễn Thanh Mai ra cửa, rồi quay lại nói: “Tuyết Chi, trường hợp này không thể kéo dài được. Càng lâu, nó sẽ càng ảnh hưởng đến cha cô. Cô cũng biết rằng truyền thông ngày nay cái gì cũng sẽ viết được. Không may họ bắt được một manh mối, sau đó bịa đặt một câu chuyện không đúng giữa cha cô và Đỗ Hướng Hồng, vậy thì càng phiền toái hơn.”
Tuyết Chi cắn môi, cô tại sao lại không hề biết vấn đề chỗ này là gì?
Lẽ nào trước đây cô chọn để cho Đỗ Hân Dĩnh đi tù, thật sự đã sai rồi sao?
Lẽ nào chỉ có thể trừng phạt Đỗ Hân Dĩnh bằng cách bí mật giết cô ta hay sao?
Ghét một người là một chuyện nhưng lấy tính mạng của người ta trong giây lát lại là chuyện khác nữa. Đứa con của Đỗ Hân Dĩnh mất, lúc cô ta đang dằn vặt thì giết cô ta. Đây có phải là điều cô nên làm sau khi trọng sinh?
Tuyết Chi không biết phải làm thế nào!
Bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên khuôn mặt cô thì Tiêu Chí Khiêm đều có thể nhìn ra, anh khẽ nhắm mắt thờ ơ, hơi lạnh lùng nói: “Hải, em và chị gái ra ngoài trước đi.”
“À, vâng ạ!” Lệnh của anh rể Trương Thịnh Hải là chủ: “Chị ơi, chúng ta ra ngoài trước đi.”
Tuyết Chi kinh ngạc nhìn Tiêu Chí Khiêm. Anh mỉm cười thoải mái với cô và đưa tay chạm vào đôi má có chút nhợt nhạt của cô, giọng trầm xuống: “Bây giờ, nên giao cho anh xử lý.”
Anh bỏ mặc tất cả, chỉ không muốn cô có gánh nặng trong lòng, nếu biết kết quả khiến cô không vui, anh nên lấy lại quyền kiểm soát vào tay, ngay cả khi hai tay anh đều dính đầy máu thì anh cũng không muốn tay cô dính tí máu nào.
Tuyết Chi cắn môi, hít một hơi thật sâu và chậm rãi gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Đối với những chuyện cô không tìm ra, cô ấy không thể thay đổi sự thật, cô sẽ không thể hiện ra. Dù đúng hay sai, miễn là giao lại cho anh ấy, cô sẽ không hỏi lại. Vấn đề không phải là quá khứ, mà là của cô và tương lai của anh. Đừng để những người không liên quan phá hỏng hạnh phúc của cô ấy một lần nữa.
Khẽ mỉm cười với Tiêu Chí Khiêm, cô nói: “Em đợi anh ở bên ngoài.”
Anh gật đầu.
Khi cánh cửa đóng lại, Tuyết Chi vô tình thấy, khi một mình đối diện với Tiêu Chí Khiêm, sắc mặt của cục trưởng Vương có chút khó coi…
Hai chị em ngồi bên ngoài, và Trương Thịnh Hải ngập ngừng hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn nói: “Chị ơi, chị không cảm thấy mẹ thật là kỳ lạ sao? Tại sao mẹ lại tốt đến nỗi sẽ làm chứng cho dì Đỗ?”
Tuyết Chi quay đầu lại nhìn em trai mình. Khuôn mặt trẻ con của cậu vô thức trưởng thành rất nhiều. Cô duỗi tay xoa mái tóc ngắn của cậu và không nói gì.
Có lẽ, có một số việc, cậu đã cảm thấy rõ, chỉ là sau tất cả, người kia dù sao cũng là người mẹ đã sinh ra cậu, nên đành phải mắt nhắm mắt mở nhìn những gì xảy ra trước mắt.
Thực tế, trong tim của hai người, đều đã có câu trả lời rồi.
Dì Đỗ đã ở nhà họ Trương lâu như vậy, có chuyện gì mà cô không biết? Nguyễn Thanh Mai nếu không nắm nhược điểm của dì Đỗ trong tay, làm sao thím ấy có thể chấp nhận mạo hiểm đưa ra lời khai giả?
Mặc dù trong lòng họ đều đã rõ, nhưng ai cũng không thể vạch trần nó.
Một là vì Trương Hoài Khanh và một là vì Nguyễn Thanh Mai.
Một lúc sau, cánh cửa văn phòng được mở ra và Tiêu Chí Khiêm bước ra. Cục trưởng Vương đi ra sau đó, với khuôn mặt bất đắc dĩ, hướng hai bên hét lên: “Dương, đưa Đỗ Hướng Hồng đi giám định thần kinh.”
“Vâng, cục trưởng!”
Ngay khi Tuyết Chi vừa nghe, cô đột nhiên hiểu ra và nhìn đôi mắt phượng của Tiêu Chí Khiêm mỉm cười lần nữa.
Thật tuyệt khi có thể dựa vào anh ấy.
Biểu cảm của Tiêu Chí Khiêm vẫn không thay đổi, chỉ khi anh nhìn cô mới nở nụ cười.
Cục trưởng Vương tự mình tiễn hai người đến cửa thì lại gặp thím Đỗ đang bị áp giải đi vào. Bà nhìn thấy Tuyết Chi liền vọt lên rồi khóc lóc, quỳ rạp xuống đất: “Tuyết Chi, cầu xin con hãy tha cho Đỗ Hân Dĩnh đi! Ta chỉ có một đứa con gái là nó mà thôi! Tất cả đều là ta làm, không liên quan đến con bé…Tuyết Chi…cầu xin con.”
“Dì Đỗ, người mau đứng dậy đi!” Tuyết Chi sốt ruột muốn đỡ bà dậy thì Tiêu Chí Khiêm cùng với Trương Thịnh Hải liền đứng chắn trước mặt cô, không cho cô tới gần.
Trương Thịnh Hải thay cô đỡ dì Đỗ dậy: “Dì Đỗ, dì đứng lên rồi nói.”
Tiếng khóc của dì Đỗ đã nhanh chóng thu hút được nhiều ánh mắt. Cục trưởng Vương không muốn mọi chuyện bị lan ra ngoài vì đến lúc đó đừng nói là Bí thư Trương, ngay cả chính ông cũng sẽ bị liên lụy, thế nên ông lập tức cho người qua đưa dì Đỗ lên xe đưa đi.
“Tuyết Chi… Làm ơn hãy buông tha cho nó, dì chỉ có mình đứa con gái là nó mà thôi… ” Tiếng hét của dì Đỗ ngày càng xa.
Tuyết Chi cau mày, không nói rõ được cảm giác trong lòng mình lúc này.
Tiêu Chí Khiêm lập tức nheo mắt lại, ánh mắt kìm nén sự tức giận của mình, nắm tay Tuyết Chi nói: “Đi thôi.”
Trương Thịnh Hải nói: “Chị, để em về nhà xem.”
“Được. Có việc gì nhớ gọi điện thoại cho chị.”
“Vâng!”
Tuyết Chi lên xe nhưng tinh thần cô lại không được tốt lắm ,cô tiếp tục dựa vào ghế.
Tiêu Chí Khiêm khởi động xe, từ từ liếc về phía cô nói khẽ: “Bà ấy hôm qua đã đến gặp người phụ nữ đó..”
Tuyết Chi giật mình: “Ý anh là, dì Đỗ đã đến gặp Đỗ Hân Dĩnh sao? Bà ấy sáng sớm nay tự thú, có phải là…”
Là do Đỗ Hân Dĩnh đã muốn muốn dì ấy làm như vậy?
Khi nghĩ mọi chuyện theo hướng này, tất cả mọi thứ đều trở nên vô cùng hợp lí.
Dì Đỗ sở dĩ có thể biết nhiều chi tiết vụ án như vậy căn bản là do cô ta nói ra.
Tuyết Chi ngàn lần không thể ngờ được, Đỗ Hân Dĩnh có thể hành động đến mức này! Cho dù cô ta có không thích bà ấy nhưng người đó vẫn là mẹ cô ta.
Gương mặt Tuyết Chi lập tức bao phủ bởi một tầng sương lạnh, hai nắm đấm siết chặt.
Nhìn thấy cô tức giận, Tiêu Chí Khiêm một tay cầm vô lăng, tay còn lại vỗ nhẹ lên mặt cô: “Anh đã nói rồi, hãy để anh xử lí chuyện này.”
Thật lâu sau, khi Tuyết Chi đã ổn định được cảm xúc của mình, cô nhắm mắt lại tựa vào ghế, nhẹ nhàng lên tiếng: “Được.”
Bên ngoài phòng bệnh, có một bảo vệ mặc thường phục trông coi.
Xa xa, một người phụ nữa đang đi về hướng này, đội một chiếc mũ đen rộng vành ở trên đầu, cầm một chiếc túi màu đỏ và nhẹ nhàng đi về phía khu vực này.
Cô nhìn xung quanh, giống như là bị lạc đường, sau đó, đối với một người nọ thản nhiên cười một tiếng: “Xin hỏi…” Khi ánh mắt của cô nhìn đến phía sau cửa kính, cô bất ngờ mở to mắt, hét lên đầy kinh hãi: “A!”
“Làm sao vậy?” Người nọ cả kinh, vội quay đầu nhìn vào phòng bệnh.
Người phụ nữ mỉm cười, sau đó liền đóng cửa lại.
Đỗ Hân Dĩnh từ từ mở mắt ra, liền thấy chị Điềm đang đứng trước mặt mình. Cô lập tức kinh ngạc, ngồi bật dậy: “Cô là ai?” Liếc mắt nhìn một bên, người mặc thường phục chịu trách nghiệm bảo vệ cô giờ đã ngất ở một góc.
Trong lòng bỗng nổi lên một dự cảm không tốt, Đỗ Hân Dĩnh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, quay sang ấn nút gọi ở trên tường.
“Haha. Nếu tôi là cô, tôi sẽ không lộn xộn như vậy đâu.” Chị Điềm mỉm cười, tùy tiện vung tay, một con dao liền phi ra trực tiếp phá nát nút chuông báo, suýt chút nữa là trúng vào tay của Đỗ Hân Dĩnh.
Cô trừng lớn hai mắt, không ngừng lùi về phía sau: “Cô… cô muốn làm gì?”
Chị Điềm đeo một đôi găng tay cao su, lấy thuốc vào ống tiêm rồi phun thử trong không khí, sau đó liền nhìn cô cười tao nhã: “Ngay cả chính mẹ đẻ của mình còn có thể trở thành người chịu tội thay cho cô. Con tôi nếu sau này cũng như vậy, tôi sẽ lột da nó!”
Đỗ Hân Dĩnh sững người lắng nghe, như thể không hiểu cô ấy đang nói gì. Sau một lúc, ánh mắt cô cũng dần dần thay đổi, cuối cùng cô ngẩng đầu lên: “Mẹ tôi, đã có chuyện gì xảy ra với bà ấy?”
“Ồ, cô không biết gì sao?” Chị Điềm nhướn mày nhìn cô cười nhưng ánh mắt lại sắc bén giống như dao: “Mẹ cô sáng nay đã đi tự thú, bà ấy nói, độc là bà ấy bỏ vào, chuyện này không hề liên quan gì tới cô. Haha, cô dám nói là cô không hề xúi giục bà ấy sao?”
Đỗ Hân Dĩnh trừng lớn hai mắt, chỉ biết lắc đầu.
“Không phải?” Chị Điềm nhún nhún vai: “Tôi biết cô nhất định sẽ không thừa nhận, thế nhưng việc này đã không còn quan trọng.” Đem cánh tay của cô kéo qua để tìm một nơi phù hợp xuống tay.
Ánh mắt Đỗ Hân Dĩnh dần dần bị bao phủ bởi một màn sương, nhưng lại không ngừng cười to: “Haha… haha…”
Chị Điềm nhìn cô, nhíu mày thật chặt.
Đỗ Hân Dĩnh cười thực lớn, hoàn toàn không để ý đến chị Điềm.
Sau khi nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc, chị Điềm lạnh lùng, dứt khoát cầm mũi tiêm đâm vào cánh tay cô, một chút chất lỏng bị đẩy ra, sau đó cô liền cười dịu dàng: “Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát.”
Đỗ Hân Dĩnh tuy không nói gì nhưng vẫn cười to, cười đến toàn thân run rẩy, cô không hề chống cự lại việc làm của chị Điềm.
Nhìn chằm chằm vào kim giây của đồng hồ, sau 10 giây, chị Điềm hài lòng nở nụ cười, lại lần nữa đem mũ đội lên, sửa sang lại tà váy ngắn, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đỗ Hân Dĩnh cười ngã trên giường bệnh, nắm chặt chăn, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu chảy xuống giống như cô đang chịu đựng một nỗi đau rất lớn, nhưng cô vẫn cười.
Tại sao bà ấy lại ngu ngốc như vậy?
Bảo sao lúc đó bà ấy lai hỏi cô nhiều như vậy. Hóa ra… hóa ra bà ấy muốn…
Ngực cô đột nhiên đau giống như là bị kim châm, tay chân bắt đầu co giật không thể kiểm soát được. Đỗ Hân Dĩnh lăn lộn trong đau đớn, cô ngã từ trên giường xuống, nằm trên nền đất, cơ thể cuộn tròn lại. Cô muốn cười nhưng cô không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa vì vậy cô chỉ có thể cười trong đau đớn.
Ánh mắt cô bắt đầu mờ đi, cơ thể cô như bị hàng ngàn con kiến cắn nhưng tâm trí cô lúc này lại rất tỉnh táo.
Cô nhìn thấy một cô bé có hai bím tóc, mang theo một chiếc cặp nhỏ, đứng trước cổng trường. Thấy một người bạn cùng lớp của mình được cha mẹ đón đi, chỉ có cô đứng đó, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngón chân mình. Đợi cho đến khi không còn ai, cô liền ngồi xổm xuống khóc thút thít.
“Hân Dĩnh.”
Nghe được giọng nói này, cô vui vẻ ngẩng đầu lên.
Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy mẹ, cô vui vẻ chạy tới, bổ nhào vào trong ngực của bà: “Mẹ.”
“Hân Dĩnh, thật xin lỗi. Mẹ đến muộn rôi. Con chờ lâu rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!