Cô còn chưa kịp mở miệng nói, Vân Hoán đã ôm cô vào trong ngực. Cảm nhận được nhiệt độ của người trong lòng, Vân Hoán vươn tay sờ lên trán Tần Nhất.
Đầu ngón tay Vân Hoán có chút lạnh, chạm lên cái trán nóng hổi của Tần Nhất khiến cô thấy thật thoải mái, nhịn không được cọ xát vào tay anh.
Động tác theo bản năng lại giống như mèo con đang làm nũng chủ nhân, rất đáng yêu, làm cho người thương tiếc.
Vân Hoán cảm nhận được hơi nóng ở ngón tay, toàn bộ tức giận trước đó liền bay mất tiêu. Anh ôm lấy Tần Nhất, cau mày hỏi: "Sao đột nhiên lại phát sốt?"
"Nhất Nhất phát sốt? Lúc chúng ta đi không phải vẫn còn rất tốt ư, làm sao đột nhiên lại lên cơn sốt, để tôi nhìn xem." Lâm Thanh vốn đang xem trò hay, vừa nghe thấy lời Vân Hoán nói thì kinh ngạc, vội vàng đi lên phía trước.
Sắc trời có chút tối, Lâm Thanh giơ đèn pin trong tay lên chiếu về phía Tần Nhất.
Vân Hoán dịch vị trí, che đi hơn phân nửa ánh đèn, điều này khiến bọn Lâm Thanh có thể nhìn thấy Tần Nhất, cũng không để mắt Tần Nhất bị chói khó chịu.
Lâm Thanh lại gần, quả nhiên mặt Tần Nhất hơi đỏ, ánh mắt cũng có chút mê ly, cuối mắt phượng xinh đẹp cũng nhiễm lên ửng đỏ.
Tần Nhất thế này không thể nghi ngờ là rất mê người, lúc này Lâm Thanh tự dưng cảm thấy may mắn. May mà thực lực của thiếu niên này rất mạnh, bằng không ở tận thế sẽ rất nguy hiểm.
Mấy người Lâm Bạch cũng bước nhanh tới, đợi khi nhìn thấy Tần Nhất trong ngực Vân Hoán, trong mắt ai cũng hiện lên sự kinh diễm. Nhưng lực ý chí của bọn họ đến cùng vẫn hơn người, rất nhanh đã hoàn hồn, bắt đầu lo lắng cho sức khỏe của Tần Nhất.
Sở Mặc Hòa duỗi ra tay nhỏ sờ sờ trán Tần Nhất, đôi mắt long lanh ngập nước tràn đầy lo lắng: "Nhất Nhất không đau, Sở Hòa xoa xoa sẽ hết đau."
Đây là biện pháp Sở Sở dạy, hi vọng Nhất Nhất có thể mau chóng khỏi.
Trêи mặt Lâm Bạch cũng không thấy ý cười thường ngày, anh trầm tư nói: "Gần đây Nhất Nhất dường như thường xuyên bị ốm, xem ra cơ thể cậu ấy không phải rất tốt, về sau chúng ta phải chú ý nhiều hơn."
Đỗ Nguyên nghiêm túc nhìn Tần Nhất: "Ân nhân yên tâm, cậu chắc chắn sẽ nhanh chóng khá hơn."
Tần Nhất nghe ra được sự quan tâm trong lời nói của bọn Lâm Thanh, trong lòng nổi lên từng trận ấm áp. Đây chính là đồng đội của cô, lúc trước cô đã không đánh cược sai.
Cô khẽ nhúc nhích, muốn rời khỏi vòng ôm ấm ấp của Vân Hoán, nhưng không nghĩ tới người này ôm rất chặt, không thể giãy ra được, chỉ đành để anh ôm.
Tần Nhất mấp máy môi, lộ ra nụ cười an ủi với bọn Lâm Thanh: "Không có việc gì đâu, chỉ là hơi cảm lạnh, qua mấy ngày sẽ tốt."
Vân Hoán giơ tay lên vén gọn mấy sợi tóc lộn xộn che khuất mắt thiếu niên sang một bên, rồi lại nhìn thấy trêи người thiếu niên chỉ mặc một cái áo khoác mỏng manh, trêи khuôn mặt tuấn lãng hiện lên sự không vui.
Anh cởi áo khoác trêи người xuống bọc chặt thiếu niên bên trong, áo khoác quá rộng càng lộ rõ sự gầy yếu đơn bạc của Tần Nhất.
Vân Hoán vuốt vuốt mi tâm, có chút trách cứ nhìn Tần Nhất: "Sao không mặc nhiều áo vào, vốn đã là bệnh nhân rồi."
Tần Nhất cười: "Thấy mọi người vẫn chưa trở về, vội vàng muốn ra ngoài ngó xem sao."
Nói đến đây, Tần Nhất nhớ tới vừa rồi nghe được tiếng Vân Hoán quát lớn, không biết đã xảy ra chuyện gì, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng Vân Hoán lạnh như thế.
Tần Nhất đang suy nghĩ, tầm mắt sau đó liền trông thấy một bóng người run rẩy đi tới.
Mượn ánh sáng, Tần Nhất lập tức thấy được mặt mũi người tới. Đây không phải là Hạ Thái à, tại sao cô ta lại ở chỗ này?
Đợi khi thấy rõ quần áo Hạ Thái đang mặc, Tần Nhất liền sáng tỏ. Cô nhíu nhíu mày, trêu ghẹo nhìn Vân Hoán.
Vân Hoán nhìn thấy Hạ Thái, khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống. Anh xoay đầu Tần Nhất vào trong ngực mình, không cho cậu nhìn Hạ Thái.
Hạ Thái run rẩy, điềm đạm đáng yêu nhìn Vân Hoán: "Vân đội trưởng, em là thật lòng mến mộ anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã rất thích anh. Em không cầu có thể trở thành người phụ nữ của anh, em chỉ muốn được đi theo anh."