Dương Hạo cũng thật không ngờ anh ta tùy tiện chọn đại một cái khách sạn vậy mà còn có thể gặp được nhóm Vân Hoán.
Trong lòng anh ta hơi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ mỉm cười nhìn nhóm người Vân Hoán: "Vân đội trưởng, thì ra mọi người ở chỗ này. Tôi còn đang suy nghĩ không biết phải đi nơi nào tìm mọi người, không ngờ tới lại trùng hợp như vậy."
Vân Hoán nhàn nhạt lên tiếng: "Quả thật rất trùng hợp."
Ánh mắt anh khẽ lóe lên, lúc nhìn thấy nữ sinh phía sau có phần ngơ ngơ ngác ngác, tầm mắt có hơi dừng lại một chút, nhưng lập tức đã rời đi.
Dương Hạo không có cảm giác được, anh ta nhìn đám người Lâm Thanh bên cạnh, có chút tò mò nhìn ngó phía sau bọn họ: "Sao không thấy Tần Nhất?"
Trêи mặt Lâm Bạch vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ: "Nhất Nhất ở bên trong, không biết Dương đội trưởng tìm Nhất Nhất có chuyện gì?"
Dương Hạo đẩy kính mắt, nho nhã thân sĩ nói: "Không có chuyện gì, chỉ là thấy mọi người như hình với bóng, bây giờ lại không thấy cậu ấy nên nhất thời tò mò hỏi một chút mà thôi."
"Đúng rồi, chúng tôi đã chuẩn bị xong vật tư, đều để ở trong chiếc xe bên ngoài kia, hiện tại các anh có muốn đi lấy luôn không?"
Dương Hạo vừa dứt lời, một giọng nói không hòa hài vang lên: "Tôi nói này Dương Hạo, không phải bọn họ chỉ là tiện tay cứu chúng ta thôi sao, làm gì phải dùng tới một phần ba vật tư tặng cho họ?"
Dương Hạo lạnh lùng quét mắt nhìn người đến, trong mắt đầy cảnh cáo: "Uông Nhiên, đừng nói linh tinh."
Người tới chính là Uông Nhiên, gã ta vừa nhìn thấy đám người Vân Hoán liền nhớ lại cái đêm nhục nhã mà gã ta bị trói như súc vật.
May mà ông trời không có bạc đãi gã ta, gã đã nói Uông Nhiên gã sao có thể là người bình thường được, cuối cùng gã cũng thức tỉnh dị năng rồi.
Uông Nhiên đang muốn châm chọc bọn Vân Hoán vài câu, đột nhiên có một thanh âm lành lạnh xen ngang: "Anh muốn quỵt nợ à?"
Mấy ngày nay Tần Nhất luôn cảm thấy khó chịu trong người, tâm trạng vô cùng buồn bực. Tuy cô đã cố gắng đè cổ xao động này xuống, nhưng vẫn có lúc áp chế không được.
Ví dụ như hiện tại, liên tục hai ngày không có đồ ăn bỏ vào bụng, dạ dày đã sớm kháng nghị, nhưng khi cô đối mặt với một bàn thức ăn vẫn cảm thấy rất buồn nôn.
Cảm giác bụng rỗng khó chịu lại cộng thêm bị người khác tới quấy rầy lúc nghỉ ngơi khiến tâm trạng Tần Nhất bây giờ có thể nói là kém tới cực điểm.
Cô chỉ tùy tiện khoác thêm một cái áo khoác liền ra ngoài. Mới hai ba ngày mà Tần Nhất trông gầy đi không ít, thân hình càng trở nên gầy yếu, khiến cho người ta nhìn thôi đã thấy đau lòng rất.
Vân Hoán nhíu hàng lông mày lại, trong đôi mắt đào hoa lạnh như băng hiện lên sự lo lắng: "Sao lại ra đây?"
Mấy ngày nay cậu không ăn miếng cơm nào khiến cho Vân Hoán có chút bận tâm lo lắng. Mặc dù anh biết hiện tại thứ gì cậu cũng không muốn ăn, nhưng vẫn muốn đi ra ngoài tìm một chút vật tư, nói không chừng trong đó có thứ cậu thích ăn thì sao.
Lâm Thanh nhìn thấy sắc mặt Tần Nhất tái nhợt, trong lòng cũng có chút không nỡ. Dường như thông qua Tần Nhất, anh ta có thể thấy được Lâm Bạch khi còn bé vậy.
"Đúng vậy, Nhất Nhất, cậu mau vào trong nghỉ ngơi đi, nơi này đã có chúng tôi rồi."
Tay Sở Mặc Hòa rục rịch động đậy, đôi mắt long lanh ánh nước có chút âm trầm. Nếu không phải Đỗ Nguyên ở bên cạnh vẫn luôn đè tay Sở Mặc Hòa lại, chỉ sợ con hàng này đã sớm xông ra.
Uông Nhiên tùy ý liếc mắt nhìn một cái, trông thấy Tần Nhất gầy yếu như vậy, trong mắt tràn đầy sự hả hê. Gã ta nhếch miệng lên cười nói: "Ai dô, đây không phải là tên tiểu tử rất cuồng vọng à, làm sao? Bị bệnh rồi? Nhìn bộ dáng này của cậu ta, sợ là không được rồi. Này, tôi cho các người một lời khuyên, đồng đội như vậy thì nên vứt sớm đi đi, bằng không cậu ta sẽ kéo các cậu cùng chết đó, ha ha."
Uông Nhiên nói xong tự mình cười ha hả. Làm sao, đám người kia lúc trước cũng giật dây Dương Hạo đối xử với gã ta như vậy. Hiện tại rốt cuộc gã đã có thể báo thù, gã ngược lại muốn nhìn một chút, xem tình nghĩa giữa bọn họ đến cùng có bao nhiêu kiên cố vững chắc.